Chương 2: (Vô Đề)

Tối đến đoàn người ở lại Nhà khách Tứ Phương –

Square Hotel. Đó là một tứ hợp viện thoải mái, sạch sẽ, giữa sân là một

hòn đá màu có khắc đồ đằng (1) với lối chữ tượng hình của bộ tộc Nạp Tây (2) tượng trưng cho hạnh phúc. Bên dưới những cái cây cao vút xanh ngắt có bày những chiếc bàn bằng gỗ và phủ bằng khăn trải bàn họa tiết hoa

cỏ được nhuộm màu của bộ tộc.

Đứng trên ban công của tầng cao nhất ở

khách sạn, Mục An vươn vai duỗi lưng, dưới màn trời xanh trong là tầng

tầng những mái ngói đen, trên những con đường của khu phố cổ rải rác

những quán bar với ánh đèn lập lòe vừa nhu hòa vừa thâm sâu.

Mục An một mình ra khỏi khách sạn.

Cô gọi một ly Gin Fizz rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Mặc chiếc váy đầm hoa,

nữ ca sĩ trên sân khấu tay đeo những chiếc vòng bạc bản lớn đang khàn

khàn hát một ca khúc tiếng Anh, Mục An nhìn cây dương liễu bên đường đến ngơ ngẩn. Không lâu sau, cảm giác được bàn phía sau vang lên một trận

cười khẽ, Mục An nhíu mày, sự yên tĩnh khó có được lại bị phá bĩnh.

Bỗng bị một chiếc bóng chặn ánh sáng trước mặt, Mục An ngẩng đầu nhìn thấy

người tới thì thoắt cái liền âm thầm cảm thán, cổ nhân không lừa ta, hóa ra thật sự có duyên phận tồn tại?

Người thanh niên vô tình gặp trên

núi tuyết, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar vẫn cười

quyến rũ như thế. Anh chống hai tay xuống bàn Mục An, cúi người kề sát

cô, tiếng nói trầm thấp hòa lẫn hương rượu thoang thoảng: «Có thể giúp

tôi một việc không?»

Tư thế này không hiểu sao lại gây nên một cảm

giác áp bách, Mục An nhẹ ngửa về sau, lạnh lùng nhìn anh ta: «Không có

hứng, tôi không thích thú với việc giúp người đâu.» Thằng nhóc này, mặc

dù chỉ mới gặp qua hai lần, lời nói cũng chẳng quá bốn câu nhưng lại dấy lên trong lòng Mục An một thứ cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt.

Anh ta nghe Mục An nói cũng không kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên: «Thật ra…tôi không hỏi xin sự đồng ý của cô.»

Mục An khó hiểu nhìn anh, đêm hè, gió lạnh nhẹ vờn qua má, đôi mắt gần

trong gang tấc của anh lóe ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Mục An chăm chú nhìn

vào tròng mắt đen nhánh của anh, khi thấy mi mắt anh thoáng rũ xuống,

một cảm giác lạnh lẽo bỗng rơi xuống đôi má cô. Mục An kinh ngạc trợn to mắt, thấy đôi mắt lấp lánh ý cười của anh dừng trên cô, môi anh nhanh

chóng rời khỏi gương mặt Mục An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!