Moon_xinh
Phong Ca
Du Khâm ôm Mục An về giường
không cho cô nói thêm gì nữa, giữ chặt cô trong ngực nhẹ nhàng thì thầm
bên tai cô: "Ngoan, đừng nghĩ lung tung, dù em nhớ lại được gì anh cũng
không cho phép em tự mình quyết định."
Mục An nép vào ngực anh, thân
thể vẫn còn run rẩy, có lẽ do cô đứng ngoài ban công lâu, gió thổi mạnh
làm cho bị lạnh, môi Mục An trắng bợt, cô thấp giọng nói: "Du Khâm, đừng gạt em nữa, em nhớ ra hết rồi." Toàn bộ. Mỗi một đoạn ngắn cô đều nhớ
lại vô cùng rõ ràng.
Cơ thể Du Khâm cứng ngắc trong một giây, sau đó
bá đạo ôm chặt lấy cô: "Nhớ được thì sao nào, em đừng nghĩ em sẽ tiếp
tục chạy trốn được."
Mục An không nói gì, Du Khâm cúi đầu cắn chóp
mũi của cô, nói: "Mục An, em có thể công bằng với anh một chút được
không, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc bỏ đi, nhìn anh đi, nhìn người
đang ở bên cạnh em đi."
Viền mắt Mục An nóng lên, vươn tay ôm lấy cổ
anh, thút thít khóc: "Du Khâm, đó là cha của em mà, cho dù không phải là cha ruột, ông ấy cũng nuôi dưỡng em hai mươi mấy năm, máu của ông ấy
nhuộm đầy vạt áo em, anh bảo em phải làm thế nào…Coi tất cả như chưa
từng phát sinh sao?"
Du Khâm cúi đầu hôn nước mắt cô: "Xin lỗi… Đều do anh, đều do anh hại em."
Mục An lắc đầu, cắn chặt môi: "Không, em không oán trách ai cả, đã tới bước này rồi chúng ta không thể tiếp tục được nữa."
Du Khâm nghe vậy thì ngồi bật dậy, hai tay nắm chặt vai Mục An, trong mắt
nổi lên một ngọn lửa giận: "Em lại nói bậy bạ gì vậy, Mục An, em đừng
nghĩ đến việc chạy trốn. Anh không có dũng khí lại một lần nữa tận mắt
nhìn thấy em đau khổ nhảy xuống vực." Anh nắm chặt tay cô, rất cẩn thận
như thể nếu buông cô ra, cô sẽ tan biến như bọt biển: "Nếu không vui anh sẽ mang em đi, mang em rời khỏi nơi này."
Mục An rơi lệ nhìn anh, bị anh truy vấn đầu đau muốn nứt ra: "Trốn cũng không thoát được, chuyện
đó đã để lại dấu ấn trong lòng em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!