Chương 18: (Vô Đề)

Moon_xinh

Phong Ca

Thế nhưng thông thường có rất

nhiều chuyện, khi bạn không còn chấp nhất nữa thì nó lại ùn ùn kéo tới

vào lúc bạn không đề phòng nhất, ép bạn đến mức hít thở không thông. Mục An bắt đầu gặp ác mộng, những cảnh trong mộng lại rất chân thực, trong

giấc mộng đó, cô còn gặp cả bố cô là Mục Vĩ Hào, còn có… một người mà cô nhìn không rõ, chạm không được – Du Khâm.

Mục An tận mắt thấy Du

Khâm lạnh lùng cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, đánh nhau với cha

cô, cảnh tượng anh dùng chiếc dao gọt hoa quả kia lắc qua lắc lại trước

mặt vô cùng rõ ràng. Cô chỉ đứng cách họ vài bước, nước mắt rơi đầy mặt

nhưng cô không sao chạm được vào họ.

Bỗng nhiên Mục An ôm chăn đứng

dậy, phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Cô cảm thấy một cảm giác

lành lạnh trên mặt, đưa tay lên sờ mới biết mặt mình không biết vì sao

đã đầy nước mắt.

Có lẽ là do bản thân cô quá sợ hãi cảnh tượng trong giấc mơ đó trở thành hiện thực.

Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa không ngừng lay động khi có gió

thổi qua, Mục An đi tới, dùng chân trần bước trên sàn gỗ mà vẫn không

cảm thấy lạnh, đêm cuối thu, nhiệt độ trong không khí rất thấp. Mục An

mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chậm rãi trèo lên bệ cửa sổ. Phòng bệnh của cô nằm trên tầng 5, nhìn ra ngoài chỉ thấy một khoảng không tối

đen, Mục An ngồi trên bệ thả chân ra bên ngoài, để mặc cho gió thổi qua

làn váy mỏng dưới chân cô.

Dưới trời đêm, nhiều vì sao lấp lánh sáng.

Du Khâm phát hiện Mục An ngày càng trở nên trầm mặc hơn, hay chăm chú nhìn anh đến phát ngốc, rõ ràng là đang nhìn anh nhưng ánh mắt lại giống như xuyên qua anh nhìn về một nơi nào khác. Du Khâm ngồi cùng cô trên ghế

đá trong hoa viên, nhẹ giọng hỏi cô: "Làm sao vậy? Hai ngày nay hình như tâm tình em bị giảm sút, không quen ở đây sao?"

Mục An nhìn Du Khâm, khẽ lắc đầu: "Không có."

Du Khâm nhìn một bên mặt cô, nhìn bộ dáng trầm mặc của cô mà yêu chiều nói: "Nếu không thích ở đây, anh đón em về nhà."

Mục An nhẹ nhàng cười, vẫn tiếp tục lắc đầu, nhìn những chú bướm nhỏ đang

vờn đuổi nhau giữa những bông hoa phía xa xa: "Du Khâm anh nghĩ xem, khi con người sống chung với nhau có phải không thể vừa khiếm khuyết lại

vừa nói dối để duy trì sự tốt đẹp được, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!