Chương 13: (Vô Đề)

Moon_xinh

Phong Ca

Du Khâm nhìn Mục An trước mặt, ánh mắt lấp lánh: "Ông ta chính xác là định nhằm vào em bởi vì cha anh

trước kia đã đắc tội với ông ta."

"Du Ức Sinh?"

"Ừ."

Mục An cẩn thận đánh giá độ đáng tin của những lời nói này, Du Ức Sinh hắc bạch

lẫn lộn, đắc tội với người khác cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng tại sao

lại phải tìm cô, một người phụ nữ yếu đuối? Suy nghĩ thế nào vẫn cảm

thấy không đáng tin lắm.

Du Khâm nâng cánh tay lên nói: "Mục tiểu thư, bây giờ anh đã thực sự biến thành người tàn tật rồi."

"Ừ" Mục An gật đầu, "Thì sao?"

"Thì sao?" Du Khâm nheo mắt cười, vẻ mặt lộ ra vài tia gian xảo xấu xa: "Thì không phải em nên chăm sóc thật tốt cho sinh hoạt hàng ngày của anh

sao?"

Mục An nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại của anh, tại sao vẫn có cảm giác mình đang bị giăng bẫy? Cô kéo tay trái của Du Khâm lắc lắc: "Thế

này thì sao? Không có chút cảm giác gì à?"

Sắc mặt Du Khâm đã hơi khó coi: "Sao? Em để ý ư?"

Mục An ngượng ngùng rụt tay lại, nhỏ giọng lúng túng: "Để ý cái gì?"

Du Khâm không nói thêm, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Mục An nhìn cửa

phòng ngủ đóng chặt, nhẹ nhàng gõ gõ vào trán mình, tựa hồ không ngờ đã

làm tổn thương lòng tự trọng của tên tiểu tử này.

Đi vào phòng bếp,

mở tủ lạnh, lông mày Mục An nhăn lại, trong tủ toàn là đồ đông lạnh

nhưng lần trước lấy sữa chua cho cô lại làm bộ đầy đồ ăn. Mục An lấy ra

nhìn ngày sản xuất, là hai ngày trước đó. Khẽ thở dài, xem ra trước khi

cô mất trí nhớ anh ta thật sự rất yêu cô. Để lại đồ vào tủ lạnh, Mục An

đi giày, lấy chiếc chìa khóa anh để trên tủ giày rồi ra khỏi nhà.

Đến lúc Du Khâm ngủ dậy, ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy một mùi thơm ngào

ngạt, anh đứng ở cửa bếp nhìn Mục An đang đứng bên bàn bếp chậm rãi quấy nồi canh, bóng lưng cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, cảnh tượng

trước mặt tạo nên một cảm giác rằng mọi thứ lại trở về như trước đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!