Moon_xinh
Phong Ca
Mục An từ nhà của Du Khâm đi ra,
đứng ở cửa ảo não vỗ vỗ vào trán mình, bất luận cẩn thận thế nào cuối
cùng vẫn cùng Du Khâm phát triển đến bước này…
Tiếng chuông di động
vang lên, lấy điện thoại từ túi ra, nhìn thấy tên hiển thị là Lục Bác
Giản, Mục An do dự một lúc mới mở máy ra nghe.
"Em có sao không? Tối qua cả đêm không về nhà, di động cũng không gọi được, dì Chung rất lo lắng cho em."
"Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận uống hơi nhiều rượu…, em ở lại nhà
bạn một đêm." Mục An trả lời xong thì cảm thấy hơi lo, bên cạnh cô căn
bản không có mấy bạn bè, Lục Bác Giản biết rất rõ điều này.
Cũng may, Lục Bác Giản tựa hồ cũng không có ý định hỏi đến cùng, vẫn tỏ thái độ
quan tâm săn sóc như trước: "Có muốn anh đến đón em không?"
"Không cần đâu!" Mục An ngay lập tức cự tuyệt, "Không cần… bây giờ em đang ở trên đường rồi."
Phía bên kia Lục Bác Giản im lặng, giống như đang kìm nén tâm sự sau đó lại
quan tâm dặn dò: "Hôm nay em nhớ ăn chút gì thanh đạm nhé, dạ dày sẽ
tương đối khó chịu đấy."
"Em biết rồi, cảm ơn…" Cảm ơn cái gì còn
chưa kịp nói bỗng nhiên có người từ phía sau bịt lấy miệng cô, Mục An
phản xạ có điều kiện, đưa tay kéo tay người phía sau ra, di động "cộp"
một tiếng, rơi xuống dưới chân. Người phía sau thực sự rất khỏe, Mục An
phản kháng dữ dội nhưng không hiệu quả.
Lục Bác Giản chỉ nghe được
bên trong điện thoại của Mục An mơ hồ vang lên tiếng kêu rên nhỏ của cô
cùng với tiếng giãy giụa, hoàn toàn không biết bên kia đang xảy ra
chuyện gì, gọi cô mấy tiếng cũng không thấy trả lời. Anh nhạy cảm nghe
được động tĩnh bên này nhưng gần như ngay sau đó, âm thanh biến mất.
Trực giác cho anh biết Mục An nhất định đã xảy ra chuyện, tỉnh táo suy
nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn bấm dãy số gọi cho người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!