Trở lại phòng ngủ, Anh Đào thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Huệ Hân Nhi phủ kín toàn nước mắt, cô khiếp sợ xông lên trước: "Hân Nhi, cậu làm sao vậy…"
Mấy bạn cùng phòng khác cũng chạy lại gần, vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Hân Nhi, cậu không sao chứ?"
Huệ Hân Nhi lắc đầu, cô nhẹ nhàng đẩy mọi người ra rồi đi về phía trước, sau đó mở tủ quần áo, "Tớ uống rượu nên mới thế.
"Uống rượu kiểu gì mà thành thế này?! Những người khác đang định hỏi đã bị Anh Đào kéo lại, cô nhỏ giọng nói:"Chắc là tâm tình cậu ấy không được tốt, chúng ta đừng hỏi nhiều, để cậu ấy tự mình bình tĩnh.
"Huệ Hân Nhi lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ quần áo rồi lê bước đến phòng tắm. Huệ Hân Nhi mở vòi hoa sen để nước xối vào người, cô cúi đầu cắn chặt môi, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, tiếng khóc nghẹn ngào hoà lẫn tiếng nước chảy tràn ngập trong không gian nho nhỏ. Bình thường Huệ Hân Nhi luôn lạc quan yêu đời, tối qua lại khóc thương tâm như vậy, làm bạn cùng phòng đều rất lo lắng. Đến giờ học buổi sáng, mọi người còn đang nghĩ có nên gọi cô bạn dậy hay là điểm danh hộ, ai ngờ Huệ Hân Nhi đã tự mình bò dậy khỏi giường."Hân Nhi, cậu muốn đi học?"
Huệ Hân Nhi cong môi cười, "Ừm, trốn học bị giáo viên bắt được thì phải làm sao?
"Thấy khuôn mặt cô tràn đầy tươi cười, bạn cùng phòng càng thêm hoang mang, không ngờ cô bạn có thể bình tĩnh nhanh như vậy?! Huệ Hân Nhi đi rửa mặt, lúc ra ngoài, cô tuyên bố một chuyện khiến mọi người phải khiếp sợ:"Tớ muốn yêu đương, các cậu có thể giới thiệu cho tớ một anh chàng đẹp trai nào đó không?"
"Cái gì??! Rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt rồi!" Bạn cùng phòng vây quanh Huệ Hân Nhi, sau đó bắt đầu tò mò hỏi:
"Sao cậu lại đột nhiên muốn yêu đương? Mấy hôm trước cậu còn nói yêu đương làm chậm trễ thời gian học cơ mà??"
Huệ Hân Nhi nhún nhún vai,
"Tớ đột nhiên thay đổi ý định không được sao? Tớ cảm thấy có người bên cạnh vẫn tốt hơn, lớn như này mà tớ chưa từng được nam sinh nào yêu thương chiều chuộng, tớ cũng muốn có một tình yêu khiến người ngoài phải ghen tị, hihi."
Anh Đào là người hỗ trợ đầu tiên,
"Cậu muốn tìm bạn trai, chuyện này quá đơn giản. Có biết bao nhiêu nam sinh đang mong chờ điều này, bây giờ cậu phải nhanh chóng nói chuyện với bọn họ, tranh thủ chọn một người tốt nhất trước khi tốt nghiệp."
Mọi người vui vẻ thảo luận khiến Huệ Hân Nhi cũng bị chọc cười.
Ra khỏi phòng ngủ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Huệ Hân Nhi hơi thất thần.
Tối hôm qua là kết cục của cô và Tống Lực Ngôn, cuối cùng cũng kết thúc năm năm yêu thầm…
Cô không khóc vì Tống Lực Ngôn, cô khóc vì chính bản thân mình. Khóc chính mình ngốc nghếch ôm mãi chấp niệm, khóc chính mình nhiều năm qua trong
lòng chỉ có một người, cho dù ép bản thân phải quên đi thì chỉ cần gặp
lại anh ấy, lý trí và con tim cô đều bị đánh gục.
Tống Lực Ngôn có cái gì tốt?!
Cho dù có tốt thì anh cũng không thích cô, thậm chí còn chẳng buồn để ý đến một người như cô.
Đúng là có nam sinh bắt đầu theo đuổi Huệ Hân Nhi, cô không còn bài xích
giống như trước kia, mà bắt đầu cho chính mình cũng như cho đối phương
cơ hội.
Có một đồng hương cũng thành phố
T, tên là Quách Lực, học chuyên ngành thiết kế công trình. Mới đầu Huệ
Hân Nhi quen anh ta qua hội đồng hương ở trường, hai người vừa khéo có
trò chuyện cùng nhau vài câu. Sau này hai khoa bọn họ có buổi giao lưu,
Quách Lực muốn thêm wechat của Huệ Hân Nhi, đến khi cô chấp nhận lời mời kết bạn thì mới biết hoá ra trước đây hai người đã quen nhau.
Mới đầu Huệ Hân Nhi tưởng rằng Quách Lực cũng giống như bao người khác từng theo đuổi cô, lên đủ các loại kịch bản. Ai ngờ sau khi quen biết, cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!