Huệ Hân Nhi nghi ngờ
quét mắt nhìn xuống dưới, Tống Lực Ngôn liền kéo quần lên làm lộ ra đầu
gối, băng gạc trắng tinh đã chuyển thành màu đỏ tươi.
Nhìn qua đã khiến người ta phải lo lắng.
Sắc mặt Huệ Hân Nhi luống cuống: "Anh… đầu gối anh làm sao vậy, anh bị thương từ trước sao?"
Thấy cô gái nhỏ nhíu chặt mày, Tống Lực Ngôn nhanh chóng thả quần xuống, anh bình tĩnh cười rồi trấn an cô: "Anh không sao, mấy hôm trước đánh bóng rổ không cẩn thận bị ngã, em đừng quá lo lắng."
Cô sao có thể không lo lắng, vết thương kia khiến tim người nhìn đều đau, cô ngẩng đầu nhìn anh, sốt ruột nói: "Chúng ta đến phòng y tế thôi."
"Ừm.
"Huệ Hân Nhi chạy đi nói mấy câu với những người làm tình nguyện khác, sau đó đi cùng Tống Lực Ngôn đến phòng y tế. Bác sĩ nhìn miệng vết thương, ông lắc đầu nói:"Không phải đã dặn em không được vận động mạnh rồi à? Sao để vết thương toác ra như này?"
Bác sĩ nhìn Huệ Hân Nhi đứng bên cạnh, ông bèn trêu chọc: "Nhìn bạn gái em kìa, cô bé lo lắng sắp hỏng rồi."
Huệ Hân Nhi và Tống Lực Ngôn đều ngẩn người, Huệ Hân Nhi đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, cô mím môi rồi mở miệng giải thích: "Bác sĩ hiểu lầm rồi, em và anh ấy chỉ là bạn bè.
"Tống Lực Ngôn nghe được lời này, một tia cảm xúc loé lên dưới đáy mắt anh rồi nhanh chóng biến mất. Thấy bác sĩ muốn tháo băng gạc, Tống Lực Ngôn không đành lòng để cô nhìn thấy vết thương của mình, vì thế anh quay sang nói với cô:"Hân Nhi, em ra ngoài chờ anh nhé.
"Huệ Hân Nhi ngây người, tưởng anh không muốn mình ở bên cạnh vì sợ bác sĩ hiểu lầm, cô cụp mắt xuống, nhanh chóng gật đầu rồi xoay người rời đi. Bác sĩ vừa xử lý miệng vết thương, vừa nói chuyện:"Cô bé vừa rồi rất quan tâm em."
Tống Lực Ngôn hơi thất thần, lúc lấy lại tinh thần đã nghe thấy bác sĩ nói một câu: "Nếu em thích cô bé thì phải chủ động, bây giờ con gái tốt không nhiều lắm."
Ánh mắt Tống Lực Ngôn hơi tối lại, sau một lúc mới lắc đầu: "Bọn em chỉ là bạn bè."
Huệ Hân Nhi ngồi đợi bên ngoài hành lang, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cô cảnh cáo chính bản thân mình…
Mặc kệ cô có thích Tống Lực Ngôn nhiều như thế nào, anh ấy đều không thích cô, mối quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè.
Cô muốn giữ khoảng cách với anh, không thể để cho người khác có cơ hội hiểu lầm.
Cho dù trên thế giới này… hàng tỷ người yêu thầm có may mắn thành công… thì cũng không đến lượt cô.
Huệ Hân Nhi mải suy nghĩ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cốc nước.
Cô ngẩng đầu nhìn dọc theo cánh tay dài thì thấy khuôn mặt Tống Lực Ngôn.
"Uống nước đường đi, em phơi nắng cả ngày nay rồi, cần phải bổ sung thể lực."
Huệ Hân Nhi đứng dậy, cô duỗi tay nhận cốc nước từ Tống Lực Ngôn, sau đó cúi đầu nhìn vết thương trên chân anh: "Xử lý xong rồi?"
"Ừm."
Khoé miệng Huệ Hân Nhi hiện lên một nụ cười nhạt, cô cúi đầu che giấu cảm xúc trong lòng rồi nhẹ nhàng nói: "Vết thương của anh đã xử lý xong, vậy em đi trước đây, đại hội thể thao còn nhiều việc phải làm…
"Huệ Hân Nhi xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước đã bị anh gọi lại. Trên hành lang trống trải chỉ có mỗi hai người bọn họ, Tống Lực Ngôn vòng đến trước mặt Huệ Hân Nhi, ánh mắt nặng nề nhìn cô:"Buổi liên hoan ngày hôm đó… anh thật sự xin lỗi."
Trong lòng Huệ Hân Nhi nổi lên gợn sóng, cô ngăn chặn chua xót dưới đáy lòng, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu cười với anh: "Chuyện này có gì phải xin lỗi?"
Thích một người vốn chẳng phân biệt đúng sai…
"Anh… anh cảm giác em đang trốn tránh anh.
"Anh có lỗi với Huệ Hân Nhi, người con gái tốt như vậy lại bị anh làm tổn thương. Huệ Hân Nhi lắc đầu:"Em thật sự có việc phải đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!