Chương 7: Kinh diễm động lòng người

Hứa Hoài Thâm cùng mấy người phụ trách bắt đầu xem tiết mục tuyển chọn đầu tiên, có người nhìn thấy sắc mặt cậu nặng nề, dường như tâm tình không được tốt lắm.

Một lát sau, có một nữ sinh ôm hộp giày đứng từ xa vẫy tay với Hứa Hoài Thâm, cậu lập tức đứng dậy, một người phụ trách gọi cậu lại:

"Anh Thâm, anh đi đâu vậy?"

"… Tôi có chút việc, các cậu cứ bắt đầu tuyển chọn đi."

Hứa Hoài Thâm rời đi, mấy người phụ trách bắt đầu buôn dưa lê.

"Hình như anh Thâm tìm nữ sinh để mượn giày thì phải?"

"Mượn giày làm gì?"

"Không phải vừa nãy anh Thâm giúp một nữ sinh hỏi giày sao? Chắc là mượn giúp cô bạn đó. Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy đối tốt với nữ sinh nào như vậy, đúng là thức lâu mới biết đêm dài nha.

"Hứa Hoài Thâm đi đến trước mặt nữ sinh và nói cám ơn:"Phiền chị mang đến đưa cho Cam Niệm giúp em, cô ấy đang ở phòng nghỉ."

"Không có vấn đề gì.

"Nữ sinh này quen biết Hứa Hoài Thâm qua một cuộc thi, giữa bọn họ cũng có giao tình. Vừa vặn hôm nay cô cũng có tiết mục biểu diễn, nên khi Hứa Hoài Thâm đến tìm thì cô liền đồng ý cho mượn. Nữ sinh còn trêu chọc:"Sao cậu không tự mình mang đến? Chị nghĩ cô gái nhỏ nhà người ta nhất định sẽ vui vẻ."

Hứa Hoài Thâm đưa tay lên ho khan vài tiếng, "Em còn bận việc bên này."

Nữ sinh cũng không tiếp tục vạch trần, cô gật đầu nói, "Chị sẽ mang giày qua cho cô bé. Nhưng mà giày múa của cô bé ấy sao có thể đột nhiên không thấy được, nói không chừng có người.… Cậu nhớ lưu ý một chút."

"… Em biết rồi.

"Lúc Cam Niệm nhận được giày, lại còn do Hứa Hoài Thâm giúp cô mượn thì trong lòng như nở hoa. Cô nhanh chóng thử giày, đôi giày rất vừa chân. Cam Niệm vội vàng nói cám ơn."Không có gì, người em cần cảm ơn là Hứa Hoài Thâm, chị đi trước đây."

Nữ sinh đi rồi, Cam Niệm cúi đầu nhìn giày múa trên chân, tâm dần dần trở nên ấm áp.

***

Các tiết mục chậm rãi tiến hành, lúc Cam Niệm đi ra ngoài, vừa vặn đến lượt Hách An biểu diễn.

Hách An trang điểm nhẹ nhàng, cô mặc trang phục cùng giày múa chuyên dụng của ba lê. Khi âm nhạc nổi lên, Hách An bắt đầu múa.

Nhiều năm múa ba lê, kiến thúc cơ bản của cô cực kỳ vững chắc, mỗi động tác đều thực tiêu chuẩn.

Chờ Hách An biểu diễn xong, mọi người dưới khán đài đều đồng loạt vỗ tay, đây là khẳng định cho tài năng của cô.

Hách An quan sát biểu tình của mọi người, trong lòng dần dần kiên định.

Mấy tiết mục nữa qua đi, rốt cuộc cũng đến lượt Cam Niệm.

Cam Niệm đi đến giữa sân khấu rồi tạo tư thế mở màn. Cô nhìn về phía Hứa Hoài Thâm ngồi dưới khán đài, mà ánh mắt cậu cũng dừng lại ở trên người cô.

Cam Niệm nhẹ nhàng cười, giây tiếp theo âm nhạc vang lên, thân thể cô bắt đầu chuyển động.

Ca khúc vui vẻ, bay bổng. Cam Niệm nhảy theo nhạc, cô vặn eo, vung tay, động tác linh động đầy sức sống. Biểu cảm trên mặt cũng thực sống động, không hề cứng nhắc mà hoàn toàn nhập tâm.

Cả người Cam Niệm hoà theo điệu nhạc, tâm không chứa bất kỳ một thứ nào khác, trong đó chỉ có duy nhất tình yêu nồng cháy đối với điệu múa dân tộc.

Người xem phía dưới đều ngây người, dường như toàn thân Cam Niệm toát ra một loại hào quang hấp dẫn người xem, vài ban giám khảo nói nhỏ với nhau:

"Đây là tiết mục múa mà tôi thấy hay nhất trong tối nay."

"Đúng vậy, múa rất có hồn, mấu chốt ở chỗ còn cực kỳ xinh đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!