Chạng vạng, Cam Niệm ngồi ở trong lớp làm bài tập. Cô vừa đọc thơ cổ, vừa miên man suy nghĩ.
Hôm nay cô nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật cùng quà tặng của
bạn cùng phòng, bạn cùng lớp, bạn thân, rồi anh Khâu Lạc vừa nãy cũng
đến tìm cô nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm.
Cam Niệm nhìn chiếc lắc tay trên tay trái mà Hứa Hoài Thâm đã tặng thì lại bắt đầu nhớ đến cậu.
Cô thật sự muốn gặp Hứa Hoài Thâm. Nếu sinh nhật mười tám tuổi mà có cậu bên cạnh thì thật vui biết bao.
Bỗng nhiên di động trong túi rung lên.
Vì học ở trường nên cô chỉ mang theo con cục gạch, lúc này điện thoại đang báo có tin nhắn gửi đến: [ Niệm Niệm, cậu muốn quà tặng gì? ]
Cam Niệm lập tức mỉm cười, thật kỳ lạ khi Hứa Hoài Thâm đột nhiên hỏi cô như thế.
Dù sao thì cậu cũng không ở bên cạnh, cho nên Cam Niệm không ngần ngại trêu chọc: [ Quà liên quan đến cậu được không? ]
Hứa Hoài Thâm nhắn lại: [ Ví dụ như? ]
Cam Niệm vốn định nói là muốn nhìn thấy cậu, nhưng ngẫm lại nếu cô nói như
vậy thì Hứa Hoài Thâm sẽ buồn và cô cũng sẽ buồn, cuối cùng cô mỉm cười
nhắn: [ Gì cũng được, chỉ cần của cậu tặng là được. ]
[ Tôi sẽ tặng cho cậu một món quà có đa chức năng, có thể giúp cậu thực hiện được rất nhiều nguyện vọng. ]
[??? ]
Đầu bên kia mãi không trả lời, Cam Niệm nghĩ chắc cậu đang có việc.
Chuông tan học vang lên, Cam Niệm quay xuống nói với Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn: "Hôm nay sinh nhật tớ nên tớ mời khách, các cậu đi cùng luôn cho vui nha.
"Cam Niệm thấy chỉ có mỗi ba người bạn cùng phòng thì hơi chán, không bằng gọi thêm nhiều người cho náo nhiệt. Sau khi thương lượng qua với nhóm Huệ Hân Nhi, Cam Niệm quyết định gọi thêm Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn. Tống Lực Ngôn gật đầu, di động Lâm Thịnh vang lên, cậu liếc mắt nhìn di động rồi phi ra khỏi lớp học."Người này lại làm cái gì…"
Cam Niệm đang thu dọn sách vở, bỗng nhiên giọng nói của Lâm Thịnh truyền từ cửa vào.
"Cam Niệm—, cậu xem ai tới này!"
Cam Niệm bị gọi tên, cô lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài hành lang. Sau đó cả người đều ngây ngẩn.
Hứa Hoài Thâm mặc áo khoác đen, hai tay đút túi, đứng thẳng người nhìn về phía Cam Niệm.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt khiến gương mặt cậu như phát sáng, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch giống như bước ra từ tranh vẽ.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Cam Niệm, trên khoé môi cậu nhanh chóng treo một nụ cười.
Lúc đầu Cam Niệm tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, cô ngồi yên không nhúc
nhích, sao có thể… sao cậu ấy lại có thể xuất hiện ở Nhất Trung.
Mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh ồn ào, Cam Niệm bị mọi người đẩy: "Lớp trưởng kìa! Cậu còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì!
"Cam Niệm mới biết đây không phải là mơ. Người mà ngày đêm cô mong nhớ đã trở về! Cam Niệm đứng bật dậy rồi chạy nhanh ra khỏi lớp học, đến khi đứng ở trước mặt Hứa Hoài Thâm, vẻ mặt cô vẫn không thể tin:"Cậu…."
Hứa Hoài Thâm xoa má Cam Niệm, cậu dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: "Mới bao lâu không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!