Chương 45: Chia xa

Cam Niệm và Bối Doanh Doanh đều không nghĩ tới thành phố T lại đổ mưa.

Lúc xe ô tô tiến vào nội thành, bầu trời chuyển thành màu đen kịt, mưa rơi xuống rất nhanh, ào ào tạt vào cửa kính ô tô.

Điện thoại Cam Niệm nhận được tin nhắn: [ Tôi đã đến bến xe, khi nào xuống xe thì cậu gọi điện cho tôi.]

Bối Doanh Doanh quay sang hỏi Cam Niệm: "Cậu ấy tới rồi à?"

Cam Niệm gật đầu, Bối Doanh Doanh tiếp tục nói: "Tý nữa xuống xe cậu nhớ bảo Hứa Hoài Thâm đưa đi ăn gì đó." Cam Niệm không ăn nổi mì tôm trên xe, cô chỉ ăn tạm chiếc bánh mì mua hồi sáng.

"Xin chân thành cảm ơn quý khách! Nhà xe XX đã về đến thành phố T, quý khách làm ơn kiểm tra hành lý trước khi xuống xe…"

Giọng nói nhắc nhở trên loa vang lên, Cam Niệm đứng dậy mặc áo khoác rồi lấy

hành lý, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Hoài Thâm.

Đi ra khỏi trạm dừng, Cam Niệm đã nhìn thấy thân ảnh Hứa Hoài Thâm ở phía

đằng xa. Cậu mặc bộ quần áo đen, trong tay cầm ô, ánh mắt chăm chú nhìn

về phía này.

Cam Niệm gọi một tiếng, Hứa Hoài Thâm liền chạy tới.

Cậu ôm chặt lấy Cam Niệm vào trong lồng ngực, lông mày nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.

"Hứa Hoài Thâm—

"Cam Niệm vùi đầu vào trong ngực cậu, giọng điệu rầu rĩ mang theo tiếng nức nở. Cam Niệm vẫn luôn an ủi chính mình, Hứa Hoài Thâm chỉ không bên cạnh cô một năm mà thôi, không việc gì phải đau lòng. Lớp mười hai thoáng cái sẽ qua đi, bọn cô sẽ không phải xa nhau lâu lắm. Cô không ngừng cứng rắn khuyên bảo bản thân, nhưng đến khi Hứa Hoài Thâm thật sự phải rời khỏi thành phố T. Cam Niệm mới phát giác trong lòng mình không hề muốn xa cậu chút nào… Hứa Hoài Thâm vuốt ve gò má mềm mại của Cam Niệm, cậu nhẹ giọng vỗ về:"Không sao hết, có tôi ở đây rồi.

"Hai người đứng bên cạnh nhau, mấy hành khách xung quanh cũng chú ý đến, bọn họ tưởng đôi tình nhân xa nhau lâu ngày cuối cùng cũng được gặp lại nhau. Hứa Hoài Thâm cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, cậu cứ như vậy ôm lấy cô. Cam Niệm ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn cậu. Hứa Hoài Thâm chọc chọc chóp mũi ửng đỏ của Cam Niệm, cậu bất đắc dĩ nói:"Sao giọng mũi vẫn nặng như vậy?"

"Hình như tớ lại bị cảm nặng hơn…"

Hứa Hoài Thâm buông tiếng thở dài, cậu buông Cam Niệm ra rồi phủ thêm áo khoác cho cô, "Cậu mặc thêm áo vào đã, bên ngoài trời đang mưa.

"Bối Doanh Doanh đã đi tới, cô cười ôn hoà nhìn hai người. Hứa Hoài Thâm nhìn cô gái trước mặt, cậu lên tiếng cảm ơn:"Dọc đường đi làm phiền cậu đã phải chiếu cố Niệm Niệm rất nhiều, hơn nữa

tôi còn làm ảnh hưởng đến chuyến du lịch của hai người."

"Bạn học Hứa không cần phải khách khí, Niệm Niệm nhìn thấy cậu là bệnh không cần uống thuốc cũng khỏi.

"Cam Niệm không nhịn nổi cười, cô hỏi Bối Doanh Doanh định về như nào. Bối Doanh Doanh nói cô cũng có người đến đón, về đến nhà sẽ nhắn tin cho Cam Niệm. Nhìn Bối Doanh Doanh bí mật như thế, Cam Niệm cũng không hỏi nhiều. Bối Doanh Doanh rời đi, Hứa Hoài Thâm hỏi Cam Niệm dự dịnh như thế nào. Cam Niệm ấp úng, có chút ngượng ngùng nói:"Tớ không muốn trở về nhà sớm như vậy, nếu cậu có thời gian, tớ muốn ở bên cậu trong chốc lát…"

Hứa Hoài Thâm cong khoé môi, "Được, tôi sẽ bên cậu. Cậu đã ăn tối chưa?"

"Tớ chưa ăn.

"Hứa Hoài Thâm nhíu mày, đã muộn như này còn chưa ăn? Cậu cầm lấy toàn bộ hành lý của Cam Niệm, còn tay kia nắm lấy tay cô đi về phía trước,"Tôi đưa cậu đi ăn cái gì đó đã.

"Trên xe taxi, Hứa Hoài Thâm cùng Cam Niệm ngồi ở ghế sau, một tay cậu ôm lấy Cam Niệm, để cô gối đầu lên vai mình, còn một tay khác vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô. Cam Niệm lo lắng hỏi:"Đã muộn như vậy cậu còn ra ngoài, bố mẹ cậu không nói gì sao?"

"Tôi nói đi ra ngoài chơi với bạn, không có việc gì đâu."

"Ngày mai cậu…" Nhắc đến chuyện này, trong lòng Cam Niệm lại thấy chua xót, "Mấy giờ cậu đi?"

"Mười hai giờ, ngày mai cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều, đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu." Giọng nói trầm ổn của Hứa Hoài Thâm vang lên.

"Được…" Cam Niệm cũng biết dù trong lòng mình rất không nỡ xa nhưng cô cũng không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!