Bầu trời khoác lên mình một màu đen sâu thẳm, lạnh lẽo, không sao cũng không có mây.
Gió lạnh chui qua khe hở của cửa sổ thổi vào trong gian phòng tối tăm.
Hứa Hoài Thâm ôm đầu ngồi ở mép giường, khuỷu tay chống trên đùi, nhìn cậu lúc này giống như một toà thành cô độc.
Vừa rồi ở dưới phòng ăn, cậu đã tranh cãi khản cả giọng nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, cuối cùng cơm cũng chỉ ăn vài miếng đã trở về phòng.
Tiếng nói chuyện của Hứa Chấn và Hồng Hân vẫn vang lên ở dưới tầng, dù đã
cách một cánh cửa nhưng có thể mơ hồ truyền đến tai Hứa Hoài Thâm.
Di động trên bàn bỗng vang lên, Hứa Hoài Thâm rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn về phía mặt bàn.
Là Cam Niệm nhắn tin wechat cho cậu.
[Hứa Hoài Thâm, cậu đã ăn cơm chưa? Tớ vừa mới ăn xong, no ơi là no. Tớ nói
cho cậu biết này, món sườn xào chua ngọt của dượng tớ làm ăn ngon cực
kỳ, hihi…]
Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng có một loại chua sót lan tràn khắp cơ thể.
Cậu không thể ngăn cản được việc này.
Thật ra việc chuyển trường đối với cậu mà nói cũng không có vấn đề gì, bởi
hồi cậu học lớp mười, bố mẹ cũng từng đề cập qua, lúc ấy cậu cảm thấy
không sao cả, dù sao thì học ở đâu cũng đều giống nhau.
Nhưng hiện tại trong lòng cậu lại vướng bận một người con gái, cậu muốn ở bên cạnh cô ấy hàng ngày, cùng cô trải qua những năm cấp ba gian khổ, sau
đó bọn họ sẽ cùng nhau thi chung một trường đại học.
Cậu còn nhớ rõ chiều nay Cam Niệm từng nói chỉ cần có cậu ở bên cạnh thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết được.
Cô ấy còn nói điều may mắn nhất khi chuyển trường chính là được chuyển đến trung học thành phố T, sau đó gặp được cậu.
Nhưng hiện tại…
Bọn họ quyết tâm đưa cậu đến Cần Lực, cậu không có biện pháp thay đổi.
"Cốc cốc cốc—
"Tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Hoài Thâm ngước mắt lên liền thấy then cửa bị đè xuống, cửa bị Hồng Hân đẩy ra."Con trai, tối nay con còn chưa ăn cơm, xuống dưới ăn chút gì đi, bố con đến công ty tăng ca rồi."
"…Con không ăn đâu, con ăn không nổi."
Hồng Hân nhìn tâm trạng nặng nề của con trai, bà đau lòng bước lên phía trước:
"Bố mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con, Nhất Trung trên mọi phương diện đều không bằng Cần Lực, bố mẹ cũng chỉ hy vọng con có thêm sự đảm bảo khi thi đại học. Bố mẹ cũng không ngờ con lại phản ứng lớn như vậy, trước đây nhắc đến việc chuyển trường, cũng không thấy con thế này?"
"Tại sao ở Nhất Trung thì không có sự đảm bảo hả mẹ?" Cậu hỏi lại.
"Con trai ngốc, sao lại không chịu hiểu thế, bố mẹ hy vọng con thi đại học đạt kết quả tốt nhất."
"……" Cậu không còn gì để nói lại bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!