Trong văn phòng.
Thầy hiệu trưởng cùng Hách Bội Bội đọc qua nội dung tin nhắn trên điện thoại của Phương Bác, ông tức giận lắc đầu: "Các em thế này còn ra thể thống gì nữa!"
Hách Bội Bội nhìn về phía Hách An, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần: "Cam Niệm trên mạng này rốt cuộc là người nào?"
Giờ phút này Hách An vẫn còn vịt chết cứng mỏ: "Cô giáo, người này thật sự không phải là em, Tả Tuyết nói linh tinh, rõ ràng bọn họ hợp tác với nhau để vu oan hãm hại em!!!"
Cam Niệm: "Cô giáo, em có thể thề người này không phải là em. Từ thứ hai đến thứ sáu, em đều để điện thoại thông minh ở nhà, cô có thể gọi điện hỏi mẹ em, mẹ em sẽ làm chứng cho em."
Phương Bác mở miệng:
"Cô giáo, em có một cách. Tuy rằng Hách An đã xoá bạn bè với em, nhưng giờ em chỉ cần thêm bạn lại một lần nữa là được. Mọi người hãy nhìn QQ của Hách An có hiện lên lời mời kết bạn hay không."
"Hách An, nếu em muốn chứng minh mình vô tội thì chỉ cần lấy điện thoại ra là được."
Trong lòng Hách An khẽ run lên, nhưng trước mắt bao nhiêu người, nếu cô không lấy điện thoại ra thì chứng tỏ cô có tật giật mình.
Cuối cùng Hách An đành phải móc di động ra rồi mở app QQ.
Phương Bác gửi lời mời kết bạn, Cam Niệm nhanh tay lấy điện thoại của Hách An, cô ấn vào mục thông báo.
Số 1 đỏ chót hiện lên ở biểu tượng bạn bè đã chứng minh được tất cả.
Hách An ngàn tính vạn tính lại quên mất còn có thể thêm lại bạn bè.
Hơn nữa khi ấn vào nút đồng ý kết bạn thì có thể xem được nhật ký hoạt động trước đây… bằng chứng như núi không thể chối cãi.
Sắc mặt thầy hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm đều sa sầm lại, trong lúc nhất thời cả văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngay sau đó chính là tiếng khóc nức nở của Hách An, hốc mắt cô đỏ ửng, nghẹn ngào mở miệng: "Em xin lỗi, em không nên làm chuyện như vậy…
"Lời này của Hách An khác hoàn toàn khi gân cổ lên cãi ở mấy phút đồng hồ trước, đúng là trở thành trò cười cho mọi người. Trong mắt thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm thì Hách An luôn là một học sinh ngoan ngoãn hiếu học, bây giờ học sinh ngoan của mình làm ra loại chuyện như vậy, quả thực khiến bọn họ rất thất vọng và buồn lòng. Thầy hiệu trưởng trách móc:"Học không chịu học, cả ngày chỉ biết gây chuyện. Hách An, thầy không ngờ em lại có thể làm mấy chuyện hãm hại bạn học như vậy, em đã lên lớp mười
một rồi, em cho rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?!"
"Thầy hiệu trưởng, là tại em nhất thời hồ đồ, em chỉ định đùa chút thôi…"
"Chỉ đùa?!! Em lấy danh dự của bạn học ra để vui đùa?! Vậy đây chính là một trò đùa dai rồi đó! Còn Phương Bác, hôm nay em vừa gây nháo loạn gì ở khối mười một hả?!"
Cam Niệm nói giúp Phương Bác: "Thầy, chuyện này Phương Bác cũng là người bị hại. Trước đó anh ấy đến tìm em, em còn hiểu lầm anh ấy."
Phương Bác cúi đầu xin lỗi: "Thầy hiệu trưởng, lần sau em sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Hách Bội Bội nói với thầy hiệu trưởng: "Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý.
"Thầy hiệu trưởng gật đầu rồi rời đi trước. Hách Bội Bội cho Cam Niệm, Phương Bác và Tả Tuyết về lớp, còn cô sẽ đơn độc nói chuyện với Hách An. Mọi người đã đi hết, Hách Bội Bội đưa khăn giấy đến trước mặt Hách An:"Em lau nước mắt đi, đừng có khóc."
"Em có thể nói cho cô biết tại sao lại muốn nhằm vào Cam Niệm không?
"Hách An cắn môi, cô không dám nói nguyên nhân vì Hứa Hoài Thâm, cô cũng biết nếu mình nói Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm có gian tình thì cô chủ nhiệm cũng sẽ không tin, làm không tốt còn khiến cô chủ nhiệm càng chán ghét cô. Hách Bội Bội buông tiếng thở dài:"Thật ra nữ sinh mâu thuẫn với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng em làm
loại chuyện này thì tâm địa em quá mức mưu mô xảo quyệt. Em là hạt giống tốt trong tương lai, nhưng nếu em đặt tâm tư vào việc tính kế người
khác thì sau này nhất định em sẽ hối hận."
"Em đã biết rồi cô giáo…"
"Cô hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy, nếu em còn tiếp tục thì cô sẽ mời phụ huynh đến làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!