Chương 34: Ôm ở trong ngực

Dù thế nào Cam Niệm cũng không nghĩ tới giọng Hứa Hoài Thâm lại xuất hiện trong điện thoại của Cam Thanh… chuyện này là sao?!

Đầu óc như phát ngốc, cô nhanh chóng xốc chăn ngồi dậy, sau đó không ngừng lắc đầu để xác định chính mình không nằm mơ.

"Hứa… Hứa Hoài Thâm, sao cậu lại…"

Hứa Hoài Thâm nói ra nguyên nhân vì sao mình xuất hiện ở đây, lúc này Cam Niệm mới hiểu ra toàn bộ, cô nhỏ giọng nói:

"Mẹ của tớ đang ở bên cạnh cậu à?

"Hứa Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn Cam Thanh đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình, cậu dời ánh mắt đi chỗ khác rồi ho nhẹ một tiếng, sau đó mới rầu rĩ đáp:"Ừm

". Cam Niệm cũng không dám nói chuyện với Hứa Hoài Thâm ở ngay trước mặt Cam Thanh, vì thế cô bảo cậu ăn tào phớ cho xong, khi nào rời khỏi quán thì nói chuyện tiếp. Hứa Hoài Thâm đồng ý rồi tắt điện thoại, Cam Niệm ném di động xuống giường, cô chùm chăn lên đầu, giọng điệu bi thương:"Thôi xong rồi…

"Ngày hôm qua cô còn lừa Hứa Hoài Thâm là phải mùng một mới trở lại thành phố T, hiện tại chưa gì đã bị lộ tẩy! Niềm vui bất ngờ cũng không có luôn! Nếu nói không khéo có khi Hứa Hoài Thâm còn tức giận khi cô nói dối. Lòng Cam Niệm nóng như lửa đốt chờ cuộc gọi thứ hai của Hứa Hoài Thâm, cũng may không đến mười phút sau đã có điện thoại của cậu gọi đến! Cam Niệm lập tức nghe máy,"Hứa Hoài Thâm, cậu rời khỏi quán chưa?

"Lúc này Hứa Hoài Thâm đang trên đường về nhà, gió lạnh thổi vù vù, cậu đút một tay vào túi áo khoác, một tay cầm chặt di động, ngón tay bị đông lạnh đỏ cả lên. Sự không thoải mái trong lòng lập tức biến mất khi nghe được giọng nói mềm mại của Cam Niệm. Khoé miệng cậu vô thức giơ lên,"Ừm, rời khỏi rồi."

Nghe tiếng gió tạt vào kính trên cửa sổ, Cam Niệm nhớ ra Hứa Hoài Thâm vẫn ở bên ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng:

"Bên ngoài rất lạnh phải không? Cậu có mặc ấm không đấy?"

"Có." Hứa Hoài Thâm đáp, "Cậu đỡ ốm chưa?"

"Tớ đỡ nhiều rồi. Hứa Hoài Thâm, hôm nay cậu đến quán để tìm tớ sao? Thật xin lỗi… không phải tớ cố ý gạt cậu đâu, tớ chỉ muốn cho cậu niềm vui bất ngờ."

Giọng nói của Cam Niệm mang theo áy náy, nhưng Hứa Hoài Thâm lại bắt được trọng điểm, "Ồ? Niềm vui bất ngờ gì vậy?"

Cam Niệm đỏ mặt, cô cúi đầu, mềm giọng nói: "Đương nhiên phải gặp mặt thì tớ mới nói được nha."

Hứa Hoài Thâm biết Cam Niệm cũng muốn gặp mình, vì thế cậu tiếp tục hỏi:

"Vậy cậu muốn gặp tôi lúc nào?"

Cam Niệm hơi suy nghĩ, kỳ thật trong lòng đã sớm có mấy phương án, "Ừm…. Vậy sau khi ăn xong cơm tất niên tối nay được không?"

"Được, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến chỗ cậu. Cậu đang bị cảm, không nên đi quá xa."

Cam Niệm cười đồng ý, "Vậy tối nay gặp cậu."

"Ừm, tối nay gặp."

***

Tuy rằng niềm vui bất ngờ đã bị lộ, nhưng sự hưng phấn khi được gặp Hứa

Hoài Thâm lại không hề tiêu tan. Sau khi ăn xong cơm tất niên, Cam Niệm

về phòng thay quần áo rồi cho hộp quà vào trong túi.

Cam Niệm ra khỏi phòng thì thấy bố mẹ đang ở phòng khách chuẩn bị xem

cửa.

Cô hẹn Hứa Hoài Thâm ở công viên Nam Sơn ngay gần nhà. Cam Niệm thẳng tiến về hướng công viên, đi được một

đoạn cô phát hiện ra phía trước có mấy đứa bé đang chạy tới chạy lui.

Có đứa bé một tay cầm bật lửa, một tay cầm vật gì đó nho nhỏ ném lên trên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!