Cam Niệm nghe xong thì ngây người khoảng ba giây rồi mới cong môi cười, thân thể vốn không
khoẻ nhờ lời nói này của Hứa Hoài Thâm mà trở nên thoải mái hơn hẳn.
Hứa Hoài Thâm nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Cam Niệm ở đầu bên kia điện thoại thì cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Tuy rằng tín hiệu kém, rồi cả tiếng ồn do nhiễu sóng nhưng hai người đều cảm thấy thoả mãn.
"Hứa Hoài Thâm, tớ cũng rất nhớ cậu. Từ lúc bị ốm là tớ toàn nằm ở trên giường, người thật khó chịu. Thế nhưng nói chuyện điện thoại với cậu thì tớ thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cậu có thể nói chuyện với tớ lâu hơn được không?"
Hứa Hoài Thâm đồng ý, sau đó cậu hỏi bao giờ cô trở về.
Cam Niệm nói cũng không rõ là ngày nào, dự định ban đầu là ăn xong cơm tất
niên rồi mùng một sẽ trở về. Nhưng bây giờ Cam Niệm lại sinh bệnh, nếu
vẫn không đỡ thì có khả năng sẽ trở về thành phố T trước dự kiến.
Thật ra trong lòng Cam Niệm cũng muốn về nhà sớm một chút, ở nhà sẽ thoải
mái hơn, thứ nhất cô không cần phải ở trong điều kiện kém như này, thứ
hai… cô ở nơi đây cũng không hề được vui vẻ.
"Tớ về thì có thể gặp cậu được không? Tớ muốn gặp cậu và cả Gạo Nếp nữa."
"Ừm, tôi lúc nào cũng rảnh.
"Nghĩ đến khi trở về có thể tặng khăn quàng cổ cho Hứa Hoài Thâm là tâm trạng cô lập tức hưng phấn. Cam Niệm ngáp một cái rồi lẩm bẩm:"Hứa Hoài Thâm, tớ dậy đi ăn cái gì đó đây, bụng tớ đói rồi, chắc không thể nói chuyện với cậu được nữa.
"Cho dù trong lòng Hứa Hoài Thâm không muốn tắt điện thoại thì cậu cũng không thể không lo cho thân thể của Cam Niệm. Cậu suy nghĩ một lát và nói:"Có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, nhớ chưa?
"Không cần đang yên đang lành biến mất, như vậy cậu sẽ lo lắng. Cam Niệm hiểu rõ ý cậu, cô bảo đảm nói:"Tớ sẽ gửi tin cho cậu hàng ngày."
"Ừm, cậu đi ăn chút gì đi.
"Cam Niệm đồng ý, cô tắt cuộc gọi rồi ôm điện thoại cười đến thoả mãn. *** Do Cam Niệm bị ốm nên cả nhà cô về thành phố T trước đêm trừ tịch. Trước khi lên xe, Lý Tú vẫn không chịu buông tha, bà liên tục càu nhàu thân thể Cam Niệm quá mức yếu ớt. Nhưng oán trách thì oán trách, bà vẫn dặn dò Cam Niệm phải chịu khó rèn luyện thân thể, đừng yếu đuối mong manh như thế. Cam Niệm cầm tay bà nội, hiếm khi cô thân thiết với bà như này,"Bà nội, bà ở đây một mình cũng phải giữ gìn sức khoẻ.
Thân thể bà khoẻ mạnh thì gia đình con mới yên tâm."
Lý Tú hơi sửng sốt, bà gật gật đầu, bàn tay già nua bọc lấy tay nhỏ của
Cam Niệm. Nhớ lại buổi tối mấy ngày hôm trước ở trong phòng, La Kiện đã
nói với bà, sở dĩ Cam Niệm không đủ thân thiết với bà, con bé giống như
kiểu cháu của người ngoài là do chính bà luôn luôn nghĩ như vậy.
Do bà từ xưa đã có ngăn cách với Cam Niệm, hơn nữa từ nhỏ Cam Niệm đã
không sống với bà, một năm cũng chỉ về có một hai lần cho nên mới không
có thời gian tiếp xúc để thân thiết.
Suy từ bụng ta ra bụng người để mà nói… bà đối xử với người ta như thế nào thì người ta cũng sẽ đối lại với bà như thế…
***
Sau khi trở lại thành phố T, việc đầu tiên mà mọi người làm là đưa Cam Niệm đến bệnh viện để khám và lấy thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!