Lão Tần nghe được lời
này của Hứa Hoài Thâm, biểu tình kinh ngạc trên mặt cậu không thua gì so với việc phát hiện ra đại lục mới.
Cậu thấy Hứa Hoài Thâm đi nhanh về phía nữ sinh, trong lúc vẫn còn chìm đắm trong mộng thì bả vai cậu bị người ta vỗ một cái.
Lâm Thịnh tiến lại gần, cậu cũng tò mò nhìn về phía đằng xa, "Cô ấy xinh như nào, để tôi nhìn thử…" Lâm Thịnh đột nhiên nhíu mày, sau đó giọng lập tức lên cao, "Đây không phải là Cam Niệm sao?!"
Lão Tần càng ngây người: "Cái gì Niệm?!
"Trước kia cậu chưa từng gặp qua Cam Niệm nên không biết Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm có quan hệ. Lâm Thịnh đơn giản nói,"Cam Niệm là người ngồi trước bàn Thâm ca."
"Chết tiệt, thì ra hai người họ biết nhau… mà vừa rồi tôi nói muốn giúp Thâm ca đuổi nữ sinh kia đi thì cậu ta lại bảo tôi mới phải biến đi!" Lão Tần rơm rớm nước mắt lên án.
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn lão Tần, cái nhìn này như muốn nói [Mẹ kiếp, sao cậu có mắt như mù vậy?!]
"Cậu biết cô ấy là ai không?!"
"…. Ai ai??"
"Người của Hứa Hoài Thâm!"
Lão Tần trợn to hai mắt, cậu bắt lấy tay Lâm Thịnh: "Ý cậu là hai người bọn họ có quan hệ nam nữ? Chết tiệt, bây giờ tôi mới biết!
"Nếu cậu biết trước Cam Niệm là nhân vật lớn thế kia, vậy lúc cô ấy tiến vào nhà thi đấu, cậu đã lập tức khua chiêng gõ trống chào đón chị dâu rồi. Lâm Thịnh bình tĩnh nói,"Bọn họ còn chưa chính thức ở bên nhau đâu… nhưng tôi nghĩ sẽ nhanh thôi."
Tin tức quá mức bất ngờ, trái tim yếu đuối của lão Tần không chịu nổi.
Còn ở phía khán đài, Cam Niệm vẫn ngồi yên một chỗ. Cô nghĩ nếu Hứa Hoài
Thâm và Lâm Thịnh không ở đây thì tý nữa kiểu gì cũng phải quay lại lấy
cặp sách. Vậy thì cô cứ ngồi đây đợi là được rồi.
Quả nhiên chưa đến ba phút, Cam Niệm đã nhìn thấy chỗ phòng nghỉ đối diện
khán đài có một nam sinh cao gầy mặc quần áo thể thao màu trắng đi ra…
người này chính là Hứa Hoài Thâm!
Vừa rồi cô còn đang rối rắm ở khoảng cách xa thế này thì làm thế nào để gọi
được Hứa Hoài Thâm, ai ngờ cậu ấy trực tiếp nhìn về phía cô, sau đó
thẳng bước đi tới đây.
Khuôn mặt Cam Niệm hiện lên tươi cười, cô vẫy tay với cậu, hai chân thon dài cũng theo đó mà đung đưa.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức nhìn thấy cậu mặc bộ quần áo thi đấu bóng rổ, da dẻ cậu rất trắng nhưng không khiến người ta có cảm giác gầy yếu, cơ bắp trên cánh tay không gân guốc nhưng lại săn chắc, mạnh mẽ.
Bỗng
nhiên Cam Niệm nhớ tới đêm trèo tường vào trường, cậu vững vàng ôm lấy
cô, mang đến cho cô cảm giác cực an toàn.
Còn cả đôi chân dài thẳng tắp đang bước trên sân bóng dưới kia… dường như cũng đang bước từng bước vào trong lòng cô.
Hứa Hoài Thâm sải bước đi lên khán đài và đến bên cạnh Cam Niệm, mấy người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!