Cam Niệm nghe vậy thì
hơi ngây người, sau đó cô tiến gần về phía cậu, đôi mắt to tròn, mặt mày trong trẻo mang theo ý cười xen lẫn sự giảo hoạt như hồ ly:
"Đấy là điều đương nhiên, tớ không dính cậu thì dính ai???"
Trước mặt mọi người thì Cam Niệm còn có chút rụt rè, nhưng đến khi ở riêng
một chỗ với Hứa Hoài Thâm là cô đều không cố kỵ nữa, cái gì cũng dám nói ra.
Hương vị ngọt mát trên người Cam
Niệm cùng giọng nói mềm mại làm trong lòng Hứa Hoài Thâm lại bắt đầu khô nóng, cậu khắc chế cảm xúc của chính mình, cố tình ra vẻ thờ ơ rồi xoay người đi đến quầy thu ngân.
Cam Niệm cong môi cười, chạy theo sau cậu.
Hai người mua nước trở về, trên bàn cơm bỗng nhiên có thêm một nữ sinh xa lạ.
Nữ sinh để tóc ngắn năng động, trên người là chiếc áo khoác da cùng chân
váy ngắn, ngón tay kẹp điếu thuốc, từng vòng khói trắng được nhả ra từ
đôi môi đỏ mọng, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Ánh mắt nữ sinh dừng lại trên người Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Khâu Lạc giới thiệu: "Đây cũng là bạn của anh, cô ấy tên Ứng Lôi. Ứng Lôi, đây là em gái của tôi — Cam Niệm, còn bên cạnh là bạn của con bé — Hứa Hoài Thâm."
Ứng Lôi cười cười, cô nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, trong mắt dâng lên ý vị khác thường:
"Ừm, tôi từng nghe qua cái tên Hứa Hoài Thâm, quả nhiên rất tuấn tú, khó trách được nhiều nữ sinh yêu thích.
"Mọi người đang ngồi nghe xong đều sửng sốt, chỉ có Hứa Hoài Thâm vẫn lãnh đạm như cũ, vừa nhìn đã biết cậu không có ý định tiếp lời. Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Khâu Lạc vội vàng hoà giải:"Đến đây ngồi đi, sao các em đi lâu như vậy.
"Cam Niệm ngồi bên cạnh Ứng Lôi, còn bên tay phải cô là Hứa Hoài Thâm. Đồ nướng được bưng lên, Khâu Lạc đẩy đến trước mặt Cam Niệm,"Em ăn đi, không đủ thì gọi thêm."
Hứa Hoài Thâm xé vỏ giấy đựng đũa, cậu lấy giấy ăn lau sạch rồi đưa đến tay Cam Niệm.
Cam Niệm mỉm cười nói cám ơn.
Một màn quan tâm này đều bị cả bốn người nhìn thấy, Khâu Lạc lắc đầu cười
cười, Ứng Lôi cười như không cười, ánh mắt càng nhìn nhiều về phía Hứa
Hoài Thâm.
Trong lòng Cam Niệm hơi không
thoải mái, cô không biết Ứng Lôi ôm suy nghĩ gì với Hứa Hoài Thâm, nhưng mỗi lần chị ấy lướt qua cô để nhìn về phía Hứa Hoài Thâm thì cô lại cảm thấy người của mình giống như bị người khác nhớ thương.
Tuy nhiên nhìn thái độ của Hứa Hoài Thâm, cô cũng an tâm hơn rất nhiều.
Dần dần nhóm người Khâu Lạc bắt đầu buôn chuyện, Cam Niệm liền biến thành một người tàng hình, cô yên lặng từ từ ăn.
Cam Niệm ăn một miếng ba chỉ bò nướng, lúc đảo mắt sang bên cạnh thì thấy
Hứa Hoài Thâm dường như không động đũa, cô nghi ngờ hỏi:
"Sao cậu không ăn gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!