Chương 26: Ai mà chưa từng trêu chọc

Đôi mắt to tròn của Cam Niệm đối diện với ánh mắt Hứa Hoài Thâm, trái tim thì đập thình thịch như nai con chạy loạn, "Vậy ý của cậu là cậu không thấy tớ phiền toái???

"Cam Niệm kéo dài âm cuối, giọng nói thanh thúy trong vắt như tiếng chuông gió kêu leng keng. Hứa Hoài Thâm lộ vẻ bất đắc dĩ, cô nàng này lắm lúc cứ muốn cậu phải nói thẳng ra thì mới chịu ngoan:"Nếu thấy cậu phiền toái thì cậu nghĩ mỗi ngày tôi sẽ giúp cậu bổ túc, cùng

cậu ăn cơm, để cậu đến gặp Gạo Nếp… rồi cho cậu đến gần tôi như vậy

sao?"

Cam Niệm không nhịn được cười, độ cong bên khóe môi không thu lại được:

"Nhưng mà cô chủ nhiệm nói…"

"Cô chủ nhiệm chưa nói cái gì hết, cô cũng chỉ hỏi vài câu mà thôi. Tôi nói tôi đang trợ giúp cậu trong học tập, cô giáo cũng không nghi ngờ gì. Cậu cả ngày chỉ biết nghĩ linh tinh cái gì vậy?"

Tảng đá trong lòng Cam Niệm rốt cuộc cũng rơi xuống, "Thì ra mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ nhiều."

Ánh mắt cậu lưu luyến nhìn Cam Niệm, giọng nói mang theo dịu dàng:

"Yên tâm, những chuyện cậu đoán đều không bao giờ xảy ra.

"Cậu cũng sẽ không để xảy ra. Giờ Cam Niệm mới hiểu hết thảy chỉ là hiểu lầm, cô sờ sờ tóc rồi khẽ lẩm bẩm:"Thực xin lỗi, mấy ngày hôm trước không phải tớ cố ý trốn tránh cậu, về sau tớ sẽ không như vậy nữa."

Cảm xúc cùng thái độ của cô đột nhiên thay đổi có khả năng cũng ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

"Ừm… yên tâm học tập.

"Trong nháy mắt Cam Niệm đã hiểu rõ ý tứ của Hứa Hoài Thâm, cô mím môi cười, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng cầm lấy ngón trỏ của cậu, biểu tình giảo hoạt nói:"Chắc chắn rồi, tớ không quên điều kiện giữa chúng ta đâu.

"Quả nhiên mọi chuyện qua đi, Cam Niệm lập tức lộ ra bộ mặt hồ ly. Ngón tay mềm mại không xương cùng mùi hương ngọt mát trên người cô khiến toàn thân Hứa Hoài Thâm khô nóng, cậu chỉ có thể hơi lui về sau một bước. Cam Niệm nhận ra người trước mặt đang khẩn trương, vì thế cô buông lỏng tay cậu ra, cười đến mắt ngọc mày ngài. Thấy Cam Niệm đã vui vẻ, cậu cũng yên tâm:"Đi thôi."

"Ừm."

Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, Cam Niệm liền nói: "Lần thi giữa kỳ này, tớ cảm thấy mình thi khá tốt, nhất định có tiến bộ hơn so với trước."

"Thật vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, còn không phải là nhờ ai đó phụ đạo cho tớ sao?!! Dù sao cậu cũng chờ đến lúc đó mà thực hiện lời hứa đi.

"Vẻ mặt kiêu ngạo của Cam Niệm chọc cho Hứa Hoài Thâm phải nở nụ cười. Đến trạm xe bus, Cam Niệm ngửa đầu trông mong nhìn Hứa Hoài Thâm, ngữ khí cũng đứng đắn hơn vài phần:"Cậu biết không, mấy ngày nay tớ rất là khổ sở… không dám nói chuyện với

cậu, không dám ở cùng cậu chung một chỗ.

Tớ thề sau này sẽ không bao giờ tra tấn chính mình như vậy. Cho dù cậu có đuổi tớ đi thì tớ cũng không

đi."

Hứa Hoài Thâm chăm chú nhìn Cam

Niệm, sau đó cậu vươn tay nhẹ lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô, động

tác của cậu dịu dàng đến nỗi như đụng vào viên trân châu quý giá.

Vĩnh viễn không có một ngày như vậy…

Cậu cũng sẽ không bao giờ tự tra tấn chính mình.

**

Tiết đầu tiên của sáng thứ ba là tiết mỹ thuật, học sinh trong lớp cùng nhau đến lớp mỹ thuật ở tòa nhà chung. Đáng lẽ mọi người sẽ học ở phòng số

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!