Giọng nói của cậu nhẹ tựa lông chim, nó chạm tới màng nhĩ Cam Niệm khiến tâm cô ngưa ngứa.
Cô khẽ chớp mắt, hơi ngây người vài giây, "A… tớ không khóc.
"Cô nói bằng giọng mũi nên hơi khàn mà thôi, sao lại nghe thành khóc được?! Đầu bên kia phát ra một tiếng thở dài nhàn nhạt, sau đó giọng nói của Hứa Hoài Thâm lại một lần nữa truyền đến:"Cậu muốn đến đây xem Gạo Nếp không?"
"Có có, cậu đang ở đâu?
"Hứa Hoài Thâm báo địa chỉ, Cam Niệm nói sẽ lập tức đi qua. Sau khi tắt cuộc gọi, Hứa Hoài Thâm vuốt ve di động trên tay, khoé miệng khẽ cong lên. ** Cam Niệm thay quần áo rồi ra cửa, vì để tiết kiệm thời gian, cô đã gọi taxi đến thẳng bệnh viện thú cưng. Cam Niệm tiến vào trong, vừa tìm được phòng khám thì cô đã thấy Hứa Hoài Thâm đang ôm Gạo Nếp đứng ở bên cạnh."Hứa Hoài Thâm ——" Cam Niệm bước nhanh đi qua, "Gạo Nếp thế nào rồi?"
Cô nhìn chằm chằm Gạo Nếp, đáy mắt toát ra vẻ đau lòng, Hứa Hoài Thâm thấy thế liền an ủi:
"Nó ăn phải đồ ăn lạ, chắc là không nghe lời trốn đi lục thùng rác. Bác sĩ vừa chụp X -quang xong, bây giờ chuẩn bị tiêm thuốc. Cậu yên tâm, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn."
Gạo Nếp ủ rũ như tàu lá héo, nó gối đầu lên cánh tay Hứa Hoài Thâm và không buồn
nhúc nhích, đôi mắt thì uể oải ỉu xìu… trông rất đáng thương, vừa nhìn
đã biết nó cực kỳ khó chịu.
Cam Niệm nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, "Gạo Nếp thật đáng thương." Cô ngước mắt nhìn về phía Hứa Hoài Thâm rồi nhẹ giọng nói:
"Sáng sớm nay tớ nghe Lâm Thịnh nói Gạo Nếp bị ốm. Cậu đừng lo lắng, nó tiêm thuốc xong là sẽ khoẻ lên thôi."
Hứa Hoài Thâm nghe xong, ánh mắt rơi thẳng xuống gương mặt trắng nõn của Cam Niệm, đáy mắt cậu ẩn nhẫn cảm xúc đang quay cuồng.
Lúc bác sĩ đến thông báo đã chuẩn bị xong thuốc tiêm, Hứa Hoài Thâm bèn ôm Gạo Nếp qua đó, Cam Niệm cũng đi theo bên cạnh.
Khi bắt đầu tiêm, Cam Niệm nhẹ nhàng cầm lấy chân của Gạo Nếp để trấn an
nó, cũng may Gạo Nếp rất phối hợp, nó không vì không thoải mái mà kháng
cự mãnh liệt.
Sau khi tiêm xong, bác sĩ liền nói:
"Một người theo tôi đi lấy thuốc."
Cam Niệm nói với Hứa Hoài Thâm:
"Cậu để tớ ôm Gạo Nếp cho, còn cậu đi lấy thuốc nhé."
"Ừm.
"Hứa Hoài Thâm đi theo bác sĩ để lấy thuốc, bác sĩ còn dặn thêm mấy việc cần chú ý rồi nói cậu có thể mang chó về nhà. Hứa Hoài Thâm cầm thuốc về chỗ phòng khám, cậu liền thấy Cam Niệm ôm Gạo Nếp ngồi ở trên ghế, khoé miệng mấp máy giống như đang lẩm bẩm nói gì đó. Ánh đèn nhu hoà chiếu lên gương mặt cô càng làm nổi bật vẻ dịu dàng, xinh đẹp. Tâm cậu đã bị lấp đầy từng chút, từng chút một… Cam Niệm thoáng ngẩng đầu thì phát hiện ra Hứa Hoài Thâm đã trở lại, cô ôm Gạo Nếp đứng dậy:"Bác sĩ nói như thế nào?"
"Trở về uống thuốc là không sao, chịu khó tẩm bổ là nó sẽ khôi phục như bình thường."
"Vậy là tốt rồi." Cam Niệm cười.
"Chúng ta đi thôi."
Ra tới bên ngoài, Hứa Hoài Thâm gọi xe taxi, Cam Niệm định nói mình về trước thì đã bị Hứa Hoài Thâm gọi lại: "Cậu ăn sáng chưa?"
"Tớ chưa kịp ăn……"
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn, tôi cũng chưa ăn. Cậu lên xe đi, để tôi đưa Gạo Nếp về nhà đã.
"Cam Niệm còn đang do dự thì Hứa Hoài Thâm đã mở cửa xe, ý bảo cô lên xe. Cam Niệm đành phải bước lên. Tới khu biệt thự nhà Hứa Hoài Thâm, cậu nói sẽ đem Gạo Nếp về cho mẹ chăm sóc, sau đó sẽ cùng cô ra ngoài ăn cơm. Hứa Hoài Thâm ôm gạo nếp vào đến nhà, Hồng Hân lập tức tiến lên đón:"Gạo nếp có khỏe không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!