editor: Moe
Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm, cô sững người trong giây lát, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Cậu xuống trước đi."
Thanh âm của Cam Niệm bình đạm như nước, lạnh băng không một tia ấm, giống như nói chuyện với người xa lạ.
Hứa Hoài Thâm nhìn cô, đáy mắt dần dần tối lại, vài giây sau cậu nâng bước rời đi.
Cam Niệm ngẩng đầu nhìn thân ảnh biến mất dần sau cánh cửa của Hứa Hoài
Thâm, một cảm giác đắng ngắt từ đáy lòng lan tràn toàn thân cô.
Hiện tại cô không biết phải đối mặt với cậu như nào, cô vừa hoảng loạn vừa
mất phương hướng, cậu rời đi làm cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên phương diện khác cô lại thấy nặng nề như có một tảng đá đè ở trong lòng.
Cam Niệm khổ sở cầm theo chai nước rồi đi xuống lầu.
……
Sau khi khởi động xong, thầy giáo cho cả lớp hoạt động tự do. Huệ Hân Nhi lập tức hỏi Cam Niệm:
"Cậu muốn đi tìm lớp trưởng hay như nào?"
Cam Niệm lắc đầu, "Tớ với cậu đi đánh cầu lồng thôi."
"Cũng được.
"Hai người đi về phía trước liền thấy Lâm Thịnh và Hứa Hoài Thâm cũng đang đi đến, trong tay Lâm Thịnh cầm theo quả bóng chuyền. Lậm Thịnh nhìn thấy mấy người Cam Niệm, cậu vội nói:"Hai cậu muốn chơi bóng chuyền không? Bốn người chúng ta sẽ đánh cặp nhé?"
Cam Niệm ngẩng đầu, khoé miệng hơi nhếch: "Bọn tớ không chơi đâu, tớ với Hân Nhi muốn đánh lông.
"Vừa dứt lời, Cam Niệm đã cảm giác được ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình. Cô cố tình tránh ánh mắt của Hứa Hoài Thâm, sau đó lôi kéo Huệ Hân Nhi nhanh chóng rời đi. Lâm Thịnh nhìn nhóm Cam Niệm rời đi, cậu buồn bực nói:"Như này là sao…
"Lâm Thịnh lại quay sang nhìn Hứa Hoài Thâm thì thấy sắc mặt cậu ta cũng đen đi vài phần. Cậu lập tức nghĩ ra… chẳng lẽ hai người này đang giận dỗi??? Không phải vừa nãy ở lớp vẫn còn tốt sao? Phía bên kia, Huệ Hân Nhi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Cô túm lấy tay Cam Niệm để cô bạn dừng lại:"Cam Niệm, cậu làm sao vậy?
Tớ cảm thấy cậu và Hứa Hoài Thâm xảy ra chuyện
gì đó? Vừa rồi nhìn hai người đều không giống như ngày thường."
Cam Niệm mím môi, biết cũng không giấu được nên đành nói ra toàn bộ. Huệ Hân Nhi nghe xong cũng sợ ngây người:
"Cậu nói cô chủ nhiệm đã biết chuyện của các cậu?!"
"Hình như thế, hơn nữa có khả năng cô giáo còn nói mấy lời cảnh cáo với Hứa Hoài Thâm, nếu tớ lại quấn lấy cậu ấy thì không phải sẽ khiến cậu ấy khó xử sao…"
Nhưng giả sử hành động của
Hứa Hoài Thâm đối với cô chỉ là nhất thời xúc động… đợi đến khi bị tạt
một gáo nước lạnh, cậu ấy sẽ tỉnh táo và biết chính mình đang làm gì…
Cam Niệm rất sợ hãi có một ngày Hứa Hoài Thâm sẽ nói cô cách xa cậu ra… vậy thay vì đợi cậu ấy nói ra điều đó thì thà rằng chính cô thức thời một
chút vẫn tốt hơn.
Huệ Hân Nhi đau lòng sờ đầu Cam Niệm, sau đó cũng khẽ thở dài một hơi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!