Hứa Hoài Thâm lạnh lùng nhìn Lưu Y một cái, thấy Cam Niệm còn đứng nguyên tại chỗ thì giọng điệu cậu nhu hoà hơn vài phần:
"Cậu còn không đi?"
Lúc này Cam Niệm mới nhìn về phía Lưu Y đang toát cả mồ hôi trán, sau đó cô nhỏ giọng nói, trong lời nói mang theo trào phúng:
"Sao cậu ấy cũng chán ghét cả cậu thế?!"
Lưu Y ngẩng đầu lườm Cam Niệm, nhưng lại thấy Cam Niệm nhẹ nhàng cười rồi đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, giọng nói cậu ta mang theo vui vẻ:
"Hứa Hoài Thâm, chúng ta đi thôi~~"
Buổi chiều được nghỉ học, những người có tiết mục biểu diễn vào buổi tối đều đến trước để diễn tập cho quen với sân khấu. Sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng thì đã là bốn giờ chiều.
Cam Niệm một mình đi đến phòng nghỉ, cô nhớ lại các động tác rồi bắt đầu nhảy lại một lần nữa sao cho thành thạo giống như buổi tổng duyệt vừa rồi. Tiếp theo Cam Niệm thay quần áo cho buổi diễn đêm nay và bắt đầu tự mình trang điểm.
Cam Niệm có làn da mịn màng, trắng sáng không một đốm tàn nhang, còn một hai cái mụn li ti thì chỉ cần dùng phấn phủ che đi là được.
Trong lúc đang đánh má hồng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào—"
Cam Niệm nhìn về phía cửa phòng nghỉ, cánh cửa bị mở ra, sau đó có hai nữ sinh thò đầu vào nói:
"Em chào chị… xin hỏi chị có phải là Cam Niệm không?"
"Đúng rồi, có chuyện gì không em?"
Hai nữ sinh tiến vào trong rồi tự giới thiệu:
"Bọn em thuộc khối mười, đêm nay sẽ hát bài [ Một Tớ Khác Trên Thế Giới Này ].
"Trong hai nữ sinh có một nữ sinh hơi lùn, tóc búi tròn, còn nữ sinh kia thì khá cao, tóc được uốn xoăn tự nhiên. Vừa rồi Cam Niệm có xem qua tiết mục của hai em này nên có chút ấn tượng, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất đáng yêu, Cam Niệm cũng dần có ấn tượng tốt:"Ừm, hai em tìm chị có chuyện gì sao?"
"Tóc búi tròn" và "tóc uốn xoăn" cùng nhau ngồi xuống rồi cười hì hì nói:
"Thật ra bọn em tìm chị để nói chuyện phiếm, vừa nãy xem chị múa dân tộc cực kỳ đẹp, đã thế chị lại còn rất xinh.
"Hai nữ sinh nói mấy lời ngọt như mật, quả thật làm cho Cam Niệm không kịp phản ứng, cô chỉ có thể ngượng ngùng nói cám ơn. Hai cô cô nhóc nói chuyện được một lúc thì bắt đầu trật đề tài:"Chị xinh đẹp, chị quen người phụ trách tiệc văn nghệ đêm nay của chúng ta đúng không? Em thấy mọi người gọi anh ấy là Hứa Hoài Thâm, nghe nói chị với anh ấy học cùng lớp phải không ạ?"
Cam Niệm thoáng dừng lại động tác thoa son, cô nhìn chính mình trong gương, lông mày hơi hơi nhíu lại: "Đúng vậy, chị học cùng lớp với cậu ấy."
Biểu hiện của hai cô gái càng thêm hưng phấn, tiếp đó không nhịn được mà khen ngợi:
"Em thấy anh ấy cực kỳ đẹp trai, vừa rồi lúc hướng dẫn bọn em trên sân khấu, trông anh ấy rất uy nghiêm, ai nấy cũng đều nghe theo."
"Chị xinh đẹp, nghe nói anh ấy đứng đầu khối mười một của các chị, thật vậy hả chị?"
Nhận ra tâm tư của hai cô nhóc này, Cam Niệm ngược lại không hề tức giận. Cũng giống như thứ mà cô yêu thích được mọi người khen ngợi, tán thưởng thì chính cô cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
"Ừm, thành tích của cậu ấy rất tốt."
"Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Hoặc là anh ấy đã có người thích chưa hả chị?"
Cam Niệm cất son môi, cô nhìn về phía hai cô nhóc rồi chớp chớp đôi mắt hoa đào:
"Bạn gái thì chưa có, còn người cậu ấy thích… chuyện này chị cũng không rõ lắm."
"Chị có thân thiết với anh ấy không?" Tóc búi tròn hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!