Chương 19: Giúp cô giải vây

Không cần Hứa Hoài Thâm nói, Cam Niệm cũng có thể cảm nhận được gò má mình đang nóng bừng. Đổi lại là người khác được cậu ấy chủ động nắm tay cũng sẽ ngượng ngùng giống cô thôi…

Cam Niệm ngẩng đầu tỏ vẻ bình tĩnh, miệng lẩm bẩm không thừa nhận:

"Đâu có, tại thời tiết nóng… quá nóng!" Cam Niệm nói xong còn cố ý giơ tay lên giả vờ quạt quạt cho mát.

Hứa Hoài Thâm nhìn mặt Cam Niệm rồi nở nụ cười, cậu không tiếp tục vạch trần cô.

Đi xuống dưới sườn dốc, thấy mặt Cam Niệm vẫn còn đỏ bừng, Hứa Hoài Thâm liền buông tay ra, tránh để cho mặt cô bị nướng chín.

Cam Niệm chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi của chính mình, sau đó đi theo Hứa Hoài Thâm đến kè đá.

Cô cố ý đi ở đằng sau rồi lấy điện thoại ra vờ như đang chụp ảnh phong cảnh, thật ra cameras vừa được mở là Cam Niệm đã chuyển tới trên người Hứa Hoài Thâm.

Cam Niệm chụp được một bức ảnh vô cùng xuất sắc, đó là hình ảnh Hứa Hoài Thâm đứng nghiêng người bên kè đá, phía sau là sóng nước lấp lánh men theo dãy núi dài miên man, ánh đèn màu cam dừng lại trên chiếc áo sơ mi màu trắng khiến cậu càng thêm hút hồn.

Cam Niệm mới vừa ấn chụp thì Hứa Hoài Thâm đã quay đầu sang, Cam Niệm vội vội vàng vàng bỏ điện thoại xuống làm bộ như đang nghịch điện thoại.

Đi dạo một lúc đã đến bảy giờ tối, Cam Niệm nói muốn về sớm để còn làm bài tập, hai người chậm rãi đi đến trạm xe buýt.

"Hứa Hoài Thâm, hôm nay cậu ăn tối với tớ, lại còn cùng tớ đến Giang Tân đi dạo, tớ thật sự rất vui.

"Cam Niệm cong môi nói. Cô nhìn về phía cậu, ánh mắt lấp lánh nói tiếp:"Sau này nếu chúng ta có thời gian thì lại ra ngoài chơi như này nhé?"

"Ừm."

Đi tới trạm xe bus, Cam Niệm cười cười đứng trước mặt cậu, "Xe bus của tớ sắp đến rồi."

"Về đến nhà nhớ nhắn tin." Giọng nói Hứa Hoài Thâm hơi nhỏ.

"Được được."

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm, sau một lúc lâu vẫn quyết định nói: "Ảnh chụp."

"Ảnh chụp gì cơ?"

"Ảnh cậu chụp lén tôi."

"…" Cam Niệm dời ánh mắt sang chỗ khác, "Ai chụp lén cậu?!"

Hứa Hoài Thâm nhướn mày, "Cậu nói xem?"

Cam Niệm chắc chắn Hứa Hoài Thâm đã biết bị chụp lén, cô đem điện thoại để ra phía sau rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Hoài Thâm, lời lẽ vô cùng chính đáng: "Không cho cậu đâu, đây là bức ảnh do tớ chụp, cậu đừng mơ tưởng tớ sẽ xoá nó đi." Cô quay đầu thấy xe bus đang tới gần, dáng vẻ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, "Không nói với cậu nữa, tớ lên xe đây, bye bye~~

"Hứa Hoài Thâm nhìn xe bus đã đi xa, khoé môi cậu bất đắc dĩ nở nụ cười. Về đến nhà, phòng khách không có một ai, xung quanh vô cùng vắng vẻ, toàn bộ biệt thự tựa như không có người ở. Hứa Hoài Thâm đi đến nhà ăn, thấy trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn phần cậu. Trong đó có bát canh cá tuyết nấu quế… nhớ lại lúc cậu trở về hồi sáng, mẹ đã vui vẻ nói hôm nay sẽ làm cho cậu món canh cá tuyết nấu quế mà cậu thích ăn nhất… Hứa Hoài Thâm hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi lên lầu. Hồng Hân vừa vặn đi ra khỏi phòng,"Con về rồi à, ăn cơm chưa? Để mẹ xuống hâm nóng đồ ăn cho."

"… Không cần đâu, con ăn rồi." Giọng điệu cậu nhàn nhạt.

"Ừ, vậy con về phòng làm bài tập đi.

"Thái độ của Hồng Hân đã hoà hoãn hơn rất nhiều, có lẽ do thấy con trai đã trở về. Hứa Hoài Thâm không nhịn được mà hỏi một câu:"Bố đâu rồi mẹ?"

"Bố con lại đến công ty rồi."

Nhìn khuôn mặt cô đơn buồn bã của mẹ, một lúc lâu sau cậu mới nói:

"Mẹ… mẹ đi nghỉ sớm một chút.

"Giọng điệu Hứa Hoài Thâm không lộ ra cảm xúc gì nhưng lại khiến nội tâm Hồng Hân giật mình khi được con trai quan tâm. Hồng Hân mím môi rồi gật gật đầu, cũng không nói thêm bất cứ câu nào. Hứa Hoài Thâm về đến phòng, điện thoại báo có tin nhắn âm thanh từ Cam Niệm."Hứa Hoài Thâm, tớ về đến nhà rồi, còn cậu thì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!