Cam Niệm ngây người không động đậy, cô không biết nên phản ứng thế nào thì giọng nói khàn khàn của Hứa Hoài Thâm đã truyền tới tai cô:
"Cam Niệm—"
"…Yên lặng?!!"
Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào tai Cam Niệm rồi tiến sâu vào trong màng nhĩ, khiến cô đỏ mặt tía tai.
Cô thấy mình lúc này giống như đang ở trong một cái lò nướng… toàn thân đều bị lửa nướng chín…
Hứa Hoài Thâm nói xong thì đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm có thể nhìn thấy rõ cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt đen như mực của người trước mặt.
Tình cảm ái muội lặng lẽ lớn dần, còn tiếng mưa rơi ngoài trời dường như đang gõ cửa trái tim của hai người bên trong toà tháp.
Sau một lúc lâu, Cam Niệm mới bình tĩnh trở lại, trong lòng nhanh chóng dâng lên một cỗ vui vẻ. Cô chớp chớp đôi mắt, cong môi cười nhìn cậu. Cô biết cậu không hề có ý bài xích mình, ngược lại còn muốn tới gần bên cô… nếu không cậu đã không làm ra hành động thân mật như vừa nãy.
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, cậu im lặng không nói, trong bóng tối không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu đang ửng đỏ.
Thấy mưa đã nhỏ hơn, hai người bèn cùng nhau xuống dưới rồi đi ra khỏi tòa tháp.
Đến dưới ký túc xá nữ, Cam Niệm để Hứa Hoài Thâm cầm ô đi về.
Trước khi đi, Cam Niệm vui vẻ nói: "Hứa Hoài Thâm, tối nay tớ rất vui… Cậu ngủ ngon, thứ hai gặp lại~~
"Hứa Hoài Thâm dừng lại vài giây, cuối cùng mở miệng nói:"Cậu ngủ ngon.
"Đi đến gần ký túc xá, Cam Niệm quay đầu thấy cậu vẫn đứng đó nhìn theo cô, cô lập tức vẫy tay cười với cậu. Về đến phòng, Cam Niệm đẩy cửa vào:"Tớ về rồi đây.
"Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Cam Niệm, Ngải Minh buông di động trong tay xuống bàn, cô xoay người nhìn về phía cửa,"Sao muộn như vậy cậu mới về… Úi, Cam Niệm!
Cậu mặc áo khoác của ai vậy?
"Cam Niệm che miệng cười, mặt tươi như hoa nói,"Cậu đoán xem.
"Ngải Minh đứng dậy, cô đi quanh Cam Niệm một vòng,"Áo khoác này thật lớn, chẳng lẽ là áo khoác của nam sinh?
"Cam Niệm nhướng mày nhìn Ngải Minh, Ngải Minh trợn tròn mắt nhìn lại Cam Niệm,"Chẳng lẽ là… là của Hứa Hoài Thâm?!
"Cam Niệm cười gật đầu, Huệ Hân Nhi cũng chạy tới hóng chuyện,"Cam Niệm, sao tối nay cậu lại ở chung một chỗ với Hứa Hoài Thâm?
Không phải cậu đi tập múa sao?"
"Trùng hợp gặp được cậu ấy, sau đó vì thấy tớ mặc ít nên đưa áo khoác cho tớ mượn."
Ngải Minh cùng Huệ Hân Nhi phát ra tiếng thét chói tai,
"Mẹ ơi, hai người các cậu ngọt ngào thái quá rồi đấy!!! Lúc nào thì các cậu tuyên bố chính thức ở bên nhau vậy? Nếu Hứa Hoài Thâm mà không thích cậu, vậy thì chặt luôn đầu tớ đi!"
"…Còn chưa đến lúc chính thức đâu.
"Cam Niệm cởi áo khoác ra rồi ôm ở trên tay, cô cúi đầu cười đến ngọt ngào. Lúc này"tiểu công chúa" Tần Ý bước xuống khỏi giường, cô vỗ bả vai Cam Niệm: "Tuy rằng có rất nhiều người xuất sắc thích Hứa Hoài Thâm, nhưng tớ thấy cậu là người khả quan nhất, cố gắng nha."
Tất cả mọi người trong phòng nghe xong lời này đều cười rộ lên.
***
1 giờ sáng, Hứa Hoài Thâm tỉnh lại từ trong mơ, cậu ngồi dậy thấy trên người mình ra rất nhiều mồ hôi.
Mấy tên cùng phòng vẫn ngủ say như chết, tiếng ngáy như sấm vang dội cả căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!