Chương 16: Trêu chọc cậu

Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó cậu mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, đáy lòng đột nhiên dâng lên xúc cảm khô nóng không thể nói thành lời, cổ họng khô khốc khiến cậu có chút miệng đắng lưỡi khô.

Cam Niệm nhảy ở trong phòng tập, tiếng nhạc vừa kết thúc thì Cam Niệm mới nghe được tiếng động sau lưng, cô quay đầu thấy có mấy nam sinh đứng ở cửa sổ thì hơi hoảng sợ.

Cam Niệm vội vàng mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt cô dừng lại ở người đứng phía sau cùng, nhất thời liền ngây người, "… Hứa Hoài Thâm?

"Những nam sinh khác bị phản ứng của Cam Niệm làm cho khiếp sợ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau… chẳng lẽ em gái nhỏ này lại… lại… lại là một trong số muôn vàn những bông hoa đào mê muội Hứa Hoài Thâm sao??? Lâm Thịnh là người phản ứng đầu tiên, nhìn biểu hiện kinh ngạc của mấy tên kia mà cậu nhịn cười đau cả bụng,"Cam Niệm, không ngờ cậu nhảy lợi hại như vậy!

"Mấy nam sinh khác: Hả???? Cả Lâm Thịnh cũng quen cô ấy sao?!!! Cam Niệm ngượng ngùng cười cười:"Không đâu, tớ chỉ đang luyện tập tiết mục cho đêm văn nghệ của trường thôi.

"Sau khi kết thúc hoạt động của xã đoàn, Cam Niệm một mình ở lại để luyện tập. Mấy ngày hôm trước cô đã được chọn trong buổi tuyển chọn cuối cùng, vừa rồi tập xong điệu múa dân tộc, cô mới nổi hứng nhảy street dance(*). Cam Niệm nói xong, ánh mắt lập tức dừng lại ở trên người Hứa Hoài Thâm. Hôm nay cậu mặc bộ quần áo bóng rổ, nhìn vừa khoẻ khoắn lại quyến rũ. Lâm Thịnh nhìn ra tâm tư nhỏ của Cam Niệm, cậu bèn vỗ bả vai Hứa Hoài Thâm:"Đại ca, vừa rồi không phải cậu nói không muốn ăn khuya hay sao? Vậy chúng tớ tự đi ăn đây…

"Hứa Hoài Thâm ghét bỏ nhìn Lâm Thịnh đang cười tươi như hoa, tuy nhiên cậu cũng không nói gì. Lâm Thịnh vội vàng lôi kéo đám huynh đệ rời đi, vẻ mặt Chu Minh mờ mịt:"Chuyện này là sao… tôi chẳng hiểu gì cả. Nữ sinh kia là ai? Cô ấy quen hai cậu à?" Hơn nữa vừa rồi Hứa Hoài Thâm tại sao lại không phản đối???

"Các cậu không được tơ tưởng đến người của anh Thâm…"

"???!!!!" Mấy người này đều nhảy dựng lên giống như nghe được bí mật động trời, "Lâm Thịnh, ý cậu là sao?!"

"Không… không có gì, cô ấy chính là người ngồi đằng trước tôi."

"Bảo sao tớ thấy cô ấy quen mắt, có phải chính là người bị người ta viết trên diễn đàn của trường không? Hình như tên Cam Niệm?! Hai người bọn họ sẽ không…"

Lâm Thịnh "Suỵttt" một tiếng, "Đừng để lộ, chuyện này không phải còn đang trong giai đoạn phát triển hay sao…

"Cam Niệm ở phía này, nhìn thấy mấy nam sinh vội vội vàng vàng rời đi để cho hai người bọn cô một không gian riêng thì cô không nhịn được mà mỉm cười. Cam Niệm ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Hứa Hoài Thâm:"Tối nay cậu đi đánh bóng rổ sao?"

"…. Ừm.

"Ánh mắt cậu nặng nề, trong mắt hoàn toàn là hình ảnh ngược của khuôn mặt Cam Niệm. Còn Cam Niệm không ngờ rằng tối nay lại được gặp cậu, giờ phút này trong lòng cô vừa ngọt ngào vừa vui sướng, cô lấy hết can đảm để nói:"Cậu có vội về luôn không?"

"Làm sao vậy?"

"Nếu cậu không vội thì có thể đợi tớ một lúc được không? Tớ nhảy xong nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng về nhé."

Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng cũng gật đầu, cô vui vẻ kéo tay cậu vào trong phòng tập luyện, sau đó đóng cửa lại.

"Cậu ngồi ở đây nha, tớ tập khoảng mười phút nữa là xong."

Hứa Hoài Thâm ngồi xuống ghế dựa trong góc, một tay cầm áo khoác mỏng, một tay lấy điện thoại ra nghịch.

Cam Niệm thấy Hứa Hoài Thâm nghịch điện thoại, chắc là cậu cũng sẽ không chú ý đến cô, cho nên Cam Niệm không thẹn thùng nữa mà bật nhạc lên, một lần nữa hoà theo tiếng nhạc.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Hoài Thâm lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt đang nhảy múa. Thời điểm cô nhảy giống như một viên kim cương sáng lấp lánh, vô cùng lộng lẫy bắt mắt.

Cậu vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng cảm giác khác thường ở trong lòng lại không thể lừa được chính cậu…

Âm nhạc kết thúc, Cam Niệm thở hổn hển mấy hơi rồi nói, "Tớ nhảy xong rồi."

Cô cầm cốc nước đi đến bên cạnh Hứa Hoài Thâm, rồi vô tình nhìn về phía cửa sổ, "A??? Hình như mưa rồi???"

Cam Niệm mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên trời đang mưa to cùng với tiếng sấm chớp ầm ầm truyền đến từ phía xa. Cô nhìn hai tay trống trơn của Hứa Hoài Thâm, "… Cậu không mang ô à?"

Hứa Hoài Thâm đứng dậy nhìn mưa rơi bên ngoài, "Tôi quên mang theo."

Cam Niệm rối rắm gãi đầu, "Biết vậy tớ không rủ cậu ở lại cùng tớ…" Cô lấy một chiếc ô màu hồng nhạt trong ba lô, giọng điệu bối rối: "Nếu cậu không ngại… thì chúng ta có thể che chung một chiếc ô?!

"Hứa Hoài Thâm nhìn chiếc ô nhỏ trong tay Cam Niệm, cuối cùng gật đầu một cái. Cam Niệm bèn nói:"Vậy chúng ta đi thôi."

Sau khi đóng cửa phòng cẩn thận, hai người đứng ở hành lang. Cam Niệm đang định bật ô thì trước mặt xuất hiện một chiếc áo khoác gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!