Chương 15: Nhìn trộm

"Đm…

"Vệ Triển không nhịn được mà chửi tục, cậu cũng biết nếu gây chuyện ở đây thì người bất lợi chính là cậu, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của người ta. Vệ Triển đang định đi thì bị Hứa Hoài Thâm gọi lại:"Tôi cảnh cáo cậu, lần sau còn tới đây quấy rầy Cam Niệm thì tôi sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy đâu.

"Sau khi Vệ Triển rời đi, Hứa Hoài Thâm mới ý thức được mình vẫn còn đang nắm cổ tay Cam Niệm. Cậu lập tức buông ra, ánh mắt bối rối, ho lên vài tiếng. Khoé môi Cam Niệm cong cong, đôi mắt rực sáng nhìn cậu:"Cảm ơn cậu nha. Người vừa nãy thật ra trước đây học ngay cạnh lớp tớ, nhưng tớ và cậu ta không hề thân thiết, không hiểu tại sao cậu ta lại đến tận đây tìm tớ."

Hứa Hoài Thâm khẽ chớp mắt, giọng nói có chút dịu dàng: "Cậu không sao là tốt rồi."

Cam Niệm nhớ tới nguyên nhân mình tìm Hứa Hoài Thâm, cô vội vàng nói:

"Vừa rồi tớ đang đi tìm cậu, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

"Hửm?"

"Có phải hôm nay cậu nhận được một tin nhắn bôi nhọ quan hệ của tớ và anh Khâu Lạc?"

Hứa Hoài Thâm gật đầu, Cam Niệm liền sốt ruột giải thích: 

"Thật sự không phải vậy, tớ và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường! Bởi vì trước đây bọn tớ là hàng xóm cho nên hai nhà chơi cũng thân thiết, tớ không hề thích anh ấy, mà chỉ coi anh ấy như anh trai. Tớ nghĩ… hôm nay cậu không muốn đi ăn cùng tớ là vì chuyện này, cho nên tớ mới vội vàng đi tìm cậu để làm sáng tỏ mọi chuyện… tớ không muốn cậu hiểu lầm."

Vừa mới nói dứt lời, Cam Niệm thấy khoé miệng Hứa Hoài Thâm dường như kéo lên thành một đường cong rất nhỏ, tiếp đó là giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến bên tai cô:

"Cả ngày nay cậu toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?"

Cam Niệm sửng sốt: "???"

"Tôi không có hiểu lầm."

"Nhưng mà chiều nay… tớ cảm thấy tâm trạng cậu không được tốt lắm."

Cậu nhướn mi, bất đắc dĩ nói:

"Tối nay Đoàn Trường có việc tìm tôi, cho nên tan học tôi đã lập tức đi tìm anh ta. Buổi chiều tâm tình không tốt, nguyên nhân xuất phát từ tôi chứ không hề liên quan đến cậu, hiểu chưa?"

Cậu dịu dàng nói từng câu từng chữ trấn an tâm trạng lo lắng của Cam Niệm, khiến cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Cam Niệm cong môi cười, mặt mày trong trẻo mang theo vui vẻ: "Vậy là từ đầu đến cuối cậu đều tin tưởng tớ sao?"

Hứa Hoài Thâm im lặng ba giây, giọng nói kiên định rõ ràng rơi vào lỗ tai Cam Niệm: "Đúng vậy.

"Từ lúc nhận được tin nhắn cho đến bây giờ cậu đều không hề nghi ngờ cô. Cậu biết có người cố tình bịa đặt hãm hại, hơn nữa cậu cũng biết tình cảm của Cam Niệm đối với cậu như thế nào. Một người đơn thuần thẳng thắn như cô ấy, chắc chắn không làm ra loại chuyện như kia. Cam Niệm im lặng cười, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất. Hứa Hoài Thâm nhìn đồng hồ,"Cậu ăn gì chưa?"

"Tớ chưa… vừa rồi sốt ruột chạy đi tìm cậu nên còn chưa ăn."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

"Cậu cũng chưa ăn sao? Vậy chúng ta đi ăn mì Nhật đi?

"Cô túm lấy tay áo Hứa Hoài Thâm, người kia bèn nhanh chóng gật đầu. Hai người cùng nhau đến quán mì, bọn họ gọi xong đồ rồi ngồi xuống đợi. Cam Niệm lấy giấy lau bàn, Hứa Hoài Thâm ngồi đối diện lên tiếng hỏi:"Cam Niệm, cậu nói cho tôi biết tên người hôm nay đã gửi tin nhắn, chắc hẳn cậu biết rõ người đó."

Cam Niệm hơi dừng lại động tác rồi nhẹ giọng mở miệng: "Là Hách An."

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu càng trầm xuống, "Hứa Hoài Thâm, cậu…"

"Chuyện này giao cho tôi xử lý, tôi sẽ tự mình nói rõ ràng với cậu ta."

Cam Niệm gật đầu, cô tin tưởng cậu sẽ giải quyết ổn thoả và không để cô phải chịu oan ức. Cô chống cằm nhìn cậu, 

"Được rồi, mặc kệ Hách An đi, đừng để cậu ta ảnh ưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng ta. Đúng rồi, cậu có thể giúp tớ một việc hay không?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!