Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra tháng được công bố.
Hách Bội Bội lên lớp, cô mở file excel bảng xếp hạng top 100 trong đợt thi tháng của toàn khối cho cả lớp xem. Mọi người đều tập trung nhìn, nhưng đa phần đều không có tên trong danh sách.
Tổng thành tích của Cam Niệm được có 390 điểm, cô xếp hạng 300+ trong toàn khối và xếp hạng gần chót ở trong lớp. Cô biết thành tích của bản thân rất kém cỏi, nhưng nhìn thấy thành tích ưu tú của mọi người trên file excel, cô cũng không tránh khỏi buồn lòng.
Không so sánh thì sẽ không bị tổn thương, chủ nhiệm lớp khen ngợi thành tích của những học sinh ưu tú đầu tiền:
"Kỳ thi tháng lần này, bài kiểm tra tổng thể của mọi người đều khá tốt. Trong đó Hoài Thâm vẫn đứng đầu với 660 điểm, Hách An đứng thứ ba, ngoài hai bạn này ra thì lớp chúng ta còn có bảy bạn lọt vào top 30 toàn khối. Tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng các bạn nào."
Sau đó Hách Bội Bội tiếp tục nói: "Nhưng mà những bạn có thành tích thấp hơn thành tích bình quân của lớp phải đề cao cảnh giác và không ngừng nỗ lực, kể cả mấy bạn có thành tích cao cũng không được kiêu ngạo hay lơ là, dù sao đây mới chỉ là kỳ thi tháng mà thôi."
Cam Niệm cúi đầu nhìn tổng điểm của chính mình, cô chợt cảm thấy bản thân thật thất bại. Thật sự cô đã ôn tập rất kỹ trong bảy ngày nghỉ quốc khánh, cô cũng tự cho rằng bản thân mình làm kiểm tra không tồi… Nhưng đến khi nhận được kết quả kiểm tra, cô mới hiểu được thế nào là hiện thực tàn khốc, trong đó có môn vật lý cô bị điểm dưới trung bình, ngoài ra còn hai môn suýt soát điểm trung bình.
Buổi trưa cùng mọi người đi ra ngoài ăn cơm, biết Ngải Minh và Huệ Hân Nhi có tổng điểm hơn 500, nhìn các bạn ưu tú như vậy, trong lòng Cam Niệm rất ngưỡng mộ nhưng cũng giận chính bản thân mình đã không đủ nỗ lực.
Thời điểm tan học, giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng gọi Cam Niệm:
"Cam Niệm, em đi với cô ra ngoài một chút, còn các bạn khác tan học đi.
"Cam Niệm giật mình, trong lòng không tránh khỏi hốt hoảng. Đến khi Cam Niệm đi rồi, Lâm Thịnh mới chạy tới hỏi Huệ Hân Nhi:"Cam Niệm làm sao vậy? Kết quả kiểm tra của cô ấy không tốt sao?"
Vẻ mặt Huệ Hân Nhi bối rối, cô quay sang trả lời: "Hình như kết quả của cậu ấy không được tốt lắm, bảng thành tích cũng không cho bọn tớ xem, cậu ấy chỉ nói mình xếp gần chót trong lớp."
Hứa Hoài Thâm hơi ngước mắt lên nhìn, cây bút trong tay cũng dừng lại, còn Lâm Thịnh giống như bị khiếp sợ:
"A…."
"Các cậu biết vậy thôi chứ đừng hỏi gì Cam Niệm, lúc này tâm trạng của cậu ấy đang xuống rất thấp.
"Lâm Thịnh và Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó thu hồi lại cảm xúc và tiếp tục làm bài tập. Cam Niệm ra khỏi lớp cùng giáo viên chủ nhiệm. Hách Bội Bội quay sang cười nói với cô:"Việc học gần đây thế nào? Em có theo kịp không?"
Cam Niệm rũ mắt lắc đầu: "Em thấy hơi khó, bài kiểm tra lần này cũng làm không tốt."
Hách Bội Bội vỗ vỗ bả vai Cam Niệm, cô dịu dàng nói:
"Không sao, đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, quan trọng ở chỗ em có thể nhìn ra điểm yếu của chính mình. Cô đã quan sát em, thấy em trên lớp đều nghiêm túc nghe giảng, chẳng qua chưa biết cách tiếp thu được hết toàn bộ bài giảng mà thôi."
Cam Niệm gật gật đầu tán thành.
"Cho nên ngày thường em hãy chịu khó ôn luyện nhiều hơn, chỗ nào không hiểu có thể hỏi thầy cô giáo bộ môn, hoặc là em có thể hỏi Hứa Hoài Thâm ngồi ở ngay sau em."
Nhắc đến Hứa Hoài Thâm, trong lòng Cam Niệm đột nhiên xuất hiện cảm giác tự ti… Cậu ấy với cô hoàn toàn khác nhau như trời và đất.
"Cam Niệm, em phải nỗ lực hơn, thành tích trước mắt vẫn còn rất kém, biết không?"
"…. Vâng, em biết rồi ạ."
"Được rồi, em về lớp đi."
Cam Niệm ủ rũ về lớp, cô vừa ngồi xuống thì Huệ Hân Nhi quan tâm hỏi:
"Cam Niệm, cậu không sao chứ? Cô giáo tìm cậu làm gì vậy?"
"Cô nói thành tích của tớ hơi thấp… cần phải nỗ lực hơn."
"Không có việc gì, kiểm tra giữa kỳ cậu sẽ làm bài tốt hơn nhiều.
"Cam Niệm gật đầu, cô khoanh tay trước bàn rồi gục đầu xuống,"Huệ Hân Nhi, tớ ngủ một lát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!