Cả buổi tối nhìn Cam Niệm có vẻ như trồng cây si nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Cô quyết định tìm Hứa Hoài Thâm để nói chuyện.
Giờ tự học sắp kết thúc, Cam Niệm vội vàng đi WC, lúc trở về thì tiếng chuông báo đã vang lên, bạn học cũng bắt đầu rời khỏi lớp.
Cam Niệm nhanh chóng chạy về lớp, mới vừa vọt đến cửa đã thấy Hứa Hoài Thâm thu dọn xong đồ và đang chuẩn bị bước ra ngoài.
"Hứa Hoài Thâm, đợi một chút—
"Vừa dứt lời, mọi người trong lớp đều quay đầu nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ. Cam Niệm không khống chế được âm lượng, cô xấu hổ gãi đầu, cũng may Hứa Hoài Thâm nghe thấy, cậu đứng tại chỗ đợi cô. Cam Niệm bước nhanh đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, cô do dự mở miệng:"Tớ có việc tìm cậu, cậu đợi tớ cùng về có được không?
"Có người tai thính lập tức nghe được những lời này, trong lòng bọn họ vừa cười nhạo vừa tò mò. Cam Niệm vậy mà dám bảo Hứa Hoài Thâm đợi? Cậu ta còn chưa đứng đợi nữ sinh bao giờ, chứ đừng nói là đợi để đi cùng nữ sinh!!! Cam Niệm này cũng quá to gan lớn mật, quả nhiên bài viết trên diễn đàn kia nói Cam Niệm thích Hứa Hoài Thâm là thật. Vẻ mặt mọi người như xem náo nhiệt, Hứa Hoài Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Cam Niệm, cậu rũ mắt, trầm giọng nói:"Còn không thu dọn đồ đi?"
Cam Niệm: "Được!"
Mọi người: "????
"Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm cùng nhau ra khỏi phòng học. Hách An ngồi yên tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ, sau đó cô cúi đầu cắn chặt răng. Bạn học quay sang hỏi Hách An:"An An, cậu nói Hứa Hoài Thâm sẽ không thích Cam Niệm cơ mà…? Nhưng vừa rồi cậu ta lại đợi Cam Niệm đi cùng!"
Hách An cúi đầu, cô cầm đồ dùng học tập cất lung tung vào trong cặp. Bạn bè thấy bộ dáng này của cô, vội an ủi nói: "An An, cậu đừng quá buồn, chuyện này…"
Hách An cầm cặp sách đứng dậy, cô nhìn về phía bạn, ngữ khí kiên định mà lạnh nhạt:
"Hứa Hoài Thâm sẽ không coi trọng Cam Niệm, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều!"
Hứa Hoài Thâm cao ngạo ưu tú như vậy, làm sao có thể coi trọng một người học kém, vô duyên lại da mặt dày như Cam Niệm?
Quả thực quá buồn cười!
***
Bóng đêm yên tĩnh, vài áng mây đen kéo nhau che khuất một nửa ánh trăng, những tia sáng mông lung đâm thủng màn đêm rồi dừng lại trên ngọn cây. Trong không gian trầm lắng là hương vị nhàn nhạt của đêm bị gió thổi tới.
Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm đi xuống dưới lầu, cô nắm lấy góc áo đồng phục của cậu, giọng nói nhẹ nhàng:
"Cậu đi cùng tớ đến quầy bán đồ ăn vặt nữa nhé? Tớ muốn mua đồ…"
Hứa Hoài Thâm: "…..
"Cam Niệm cười cười tỏ vẻ xin lỗi, cô cũng không cố ý nhiều chuyện như vậy. Thấy Hứa Hoài Thâm không phản đối, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Đi đến cửa quầy bán đồ ăn vặt, cô ngẩng đầu hỏi:"Cậu ở đây đợi tớ hay là cùng tớ đi vào mua đồ?"
"Đi cùng nhau." Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt nói.
"Được."
Hứa Hoài Thâm đi ở phía sau, Cam Niệm không biết cậu muốn đi cùng cô hay là vừa vặn tiện đường.
Đi tới gian tủ mát, Cam Niệm rối rắm không biết mua sữa chua vị gì.
Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm cầm hai lọ sữa chua uống trên tay, mày liễu khẽ cong, nhìn trái nhìn phải một cái, trông ngốc nghếch lại dễ thương.
Cậu thấy dáng vẻ của cô lúc này không khác gì một đứa trẻ được bố mẹ đưa đến cửa hàng tạp hoá mua đồ. Đứng trước quầy hàng đa dạng, đứa trẻ phân vân không biết nên mua kẹo hay là mua socola.
Ngày thường cậu ít khi kiên nhẫn, chứ đừng nói là đi cùng người khác mua đồ. Nhưng giờ phút này cậu chẳng những có thể chịu đựng mà còn thấy có hứng thú.
Hứa Hoài Thâm cong khoé môi, cậu đi đến bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!