Chương 54: (Vô Đề)

Truyện về Từ Lục Ly qua góc nhìn của một cô gái tên Vương Lam.

Editor: Gấc.

Vương Lam đã từng cảm thấy mình hoàn toàn không thích học Trung Y.

Không sai, ở thời đại ngày nay, còn ai thích học Trung Y nữa? Không nói đến cái khác, thời đại này vốn đã vội vàng, lấy đâu ra nhiều người tĩnh tâm để học Trung Y.

Làm con gái đầu trong gia đình, lúc trước cô thật sự rất không hiểu vì sao bố mẹ mình lại kiên trì muốn cho cô đi học một ngành mà trước giờ cô không hề nghĩ tới.

À đúng, mẹ nói thế này.

"Trước đây, mẹ cũng không tin Trung Y. Con có nhớ cái lần mẹ bị bệnh đó không, con đi khám bác sĩ Trung Y cùng mẹ rồi gặp được một chàng trai trạc tuổi con ở đó? Thuốc mà ông nội của chàng trai đó kê thực sự rất có ích." Sau đó mẹ còn thở dài một hơi: "Mẹ cũng mong con có thể trở thành người như vậy. Nếu con thật sự không thích Trung Y, mẹ cũng sẽ không ép buộc."

Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình êm ấm và được nhận hết mọi sự cưng chiều, thì luôn cực kỳ sợ hãi đối với sự kỳ vọng của người nhà.

Suy cho cùng, bạn cũng là niềm hy vọng duy nhất của họ.

Cho nên, dù trong lòng có khó hiểu đến cỡ nào, Vương Lam cũng sẽ nghe lời người trong nhà, sau đó đi học Trung Y.

Là đại học Trung Y cực kỳ nổi tiếng ở thành phố N.

Tất nhiên cô nhớ rõ lần đó đi khám bác sĩ Trung Y cùng mẹ.

Vị bác sĩ già kia là bác sĩ Trung Y nổi tiếng khắp thành thành phố N, à không, thậm chí còn nổi tiếng khắp cả nước. Ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm ông để khám bệnh.

Bác sĩ Trung Y già có y thuật chữa bệnh cao siêu, từ trước đến nay luôn chữa khỏi bệnh bằng thuốc.

Lúc bác sĩ Trung Y già kê thuốc cho mẹ, Vương Lam đang đứng ở bên cạnh chờ.

Khi đó cô học cấp 2, đúng là lúc tính tình hấp tấp nhất, làm sao cô có thể yên lặng chờ một bên được? Khi nhìn trái nhìn phải, cô thấy một chàng trai trạc tuổi mình đang đọc sách ở bên cạnh.

Một quyển sách cực kỳ dày.

Vương Lam không nhịn được ghé lại gần xem.

Chàng trai không hề chú ý đến cô, vẫn cứ hết sức tập trung đọc sách của mình.

Vương Lam vô cùng tò mò: "Cậu đọc sách gì vậy?"

Chàng trai không ngẩng đầu lên: "Về Trung Y."

Kỳ thực cô có hơi kinh ngạc, Trung Y là một ngành mà vừa nghe đã biết là cực kỳ khô khan, sao một chàng trai choai choai lại có thể ôm một quyển sách rồi đọc một cách tập trung đến vậy?

Xem có hiểu, có biết rõ không?

Cô bèn hơi ngồi xổm trước mặt chàng trai, nhìn anh nghiêm túc đọc sách.

Cho đến khi cuối cùng chàng trai ấy cũng ngẩng đầu lên, nói một cách rất lịch sự và lạnh lùng: "Chào cậu, cậu chắn ánh sáng của tôi rồi."

Lúc này Vương Lam mới đứng lên, đỏ mặt lùi lại.

——Nguyên nhân đỏ mặt, không chỉ là vì lỡ chắn ánh sáng của người khác, mà càng quan trọng hơn chính là, chàng trai đang hết sức tập trung đọc sách Trung Y này, cực kỳ đẹp.

Vừa tuấn tú vừa sạch sẽ, khí chất cả người đều đối lập với xã hội vội vàng này.

Dường như anh, hiểu rất rõ.

Vương Lam cảm thấy trước giờ mình chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy, ngay cả hot boy trường đón nhận hết mọi sự săn đón của các cô gái cũng không đẹp bằng chàng trai này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!