Chương 31: (Vô Đề)

Đinh Bán Hạ nhìn chằm chằm dòng chữ "Xia Xia, wo ai ni", ngơ ngác sững sờ.

Cô, cô hoàn toàn không thể ngờ được...

Nói cách khác, Từ Lục Ly đã tới thành phố B mười lần trong suốt 4 năm cô học đại học phải không?

Vì cô, đúng không?

Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ có loại cảm giác chua xót không nói nên lời.

Trước đây khi cô nghe Chu Nhạc Nhạc nói Từ Lục Ly thích mình, cô còn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

Suy cho cùng, người xuất sắc như Từ Lục Ly, cho dù đi đâu cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.

Cho đến khi nhìn thấy quyển vở trước mắt, bên trên có mười mấy trang viết suy nghĩ của chàng trai kiêu ngạo ấy lại sẵn sàng trở nên dễ thỏa mãn vì cô, Đinh Bán Hạ mới nhận ra, trước giờ Từ Lục Ly đều không lừa mình.

Lời anh nói, đều là sự thật.

Điện thoại vang lên, Đinh Bán Hạ hoàn hồn, vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cô nghe điện thoại.

"Alo?"

"Hạ Hạ, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi, mình vừa ra khỏi công ty." Giọng nói của Trần Nam truyền tới.

Đinh Bán Hạ đáp: "Được."

"Cậu ở đâu? Mình đi tìm cậu."

"Ồ." Đinh Bán Hạ mím môi: "Ở tiệm đồ uống mà chúng ta thường xuyên đến ngay cạnh đại học B."

Trần Nam hơi bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn nói: "OK, vậy cậu tiện thể gọi giúp mình một ly nhé."

Sau khi cúp máy, Đinh Bán Hạ xem qua điện thoại.

Các cuộc gọi nhỡ trong nhật ký cuộc gọi đều là chi chít số của người ấy.

Cô cắn môi và có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.

Đinh Bán Hạ đi đến trước quầy, xem menu rồi nói với bà chủ: "Cô ơi, cho cháu thêm một ly nước cam nữa, cảm ơn ạ."

Bà chủ cười: "Có bạn muốn đến à?"

Đinh Bán Hạ nhẹ nhàng trả lời: "Dạ, chính là cô gái trước đây thường xuyên tới cùng cháu."

Bà chủ nhớ ra, sau đó xoay người đi làm đồ uống cho Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ đắn đo một lúc, vẫn mở miệng hỏi: "Cô ơi, cô có nhớ mấy năm trước có một chàng trai tới đây uống đồ uống không? Vừa rồi cháu lật xem quyển vở kia, có rất nhiều trong số đó là chàng trai ấy viết."

Dường như trong lúc nhất thời, bà chủ không rõ Đinh Bán Hạ đang nói đến ai.

Đinh Bán Hạ suy nghĩ rồi lại nhắc thêm: "Ờm, chàng trai ấy khá cao ráo, ngoại hình cũng rất đẹp. Tiếp đó thì không thích nói chuyện lắm, khí chất cũng khá... Không dễ gần? Nhưng rất lịch sự."

Miêu tả chính xác như vậy, bà chủ nhớ lại một chút, sau đó chợt nhận ra: "Ồ, cháu nói chàng trai đó hả, ngoại hình đúng là đẹp thật. Có ấn tượng có ấn tượng, hình như bình thường cậu trai đó không tới, nhưng mấy ngày đại loại như ngày nghỉ Quốc Khánh, 1/5, đều sẽ đến đây uống đồ uống, còn viết gì đó vào quyển vở kia."

Ánh mắt Đinh Bán Hạ sáng bừng lên: "Đúng vậy, chính là cậu ấy."

Bà chủ cười: "Cháu không biết đâu, lần nào cậu trai ấy tới tiệm, việc kinh doanh buôn bán của tiệm cũng tốt hơn đôi chút. Luôn có con gái đi tới phía cậu trai ấy, ngoại hình thật sự quá đẹp."

Đinh Bán Hạ bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!