Chương 21: (Vô Đề)

Đinh Bán Hạ: "..."

Rốt cuộc hôm nay phải để cô kinh ngạc vài lần thì mới vui vẻ đúng không!?

Lúc người khác đang rửa mặt, bạn đột nhiên đứng ở đằng sau và nói một câu trùng hợp quá, đó là một việc rất kinh dị đấy!

Đinh Bán Hạ từ từ ngẩng đầu lên, lại chậm rãi cầm giấy vệ sinh lau mặt rồi mới quay đầu lại.

Cô từ từ giơ tay lên rồi vẫy vẫy: "Chu Nhạc Nhạc à, trùng hợp quá."

Đúng vậy, người chào hỏi với Đinh Bán Hạ là hot girl hồi cấp 3 của bọn họ, Chu Nhạc Nhạc.

Đã nhiều năm không gặp, Chu Nhạc Nhạc vẫn rất xinh đẹp, không hổ là hot girl 3 năm cấp 3 của trường bọn họ. Đinh Bán Hạ thầm đánh giá một chút, sau đó cô gật đầu.

Vóc dáng của Chu Nhạc Nhạc cao hơn Đinh Bán Hạ, da trắng nõn, chân dài, dáng người cực kỳ đẹp. Hơn nữa Chu Nhạc Nhạc còn có khuôn mặt ngây thơ, mái tóc rất dài, mặt to bằng bàn tay, vừa khéo là kiểu mà các nam sinh nhất.

Không biết khi ấy hot girl trường là người tình trong mộng của biết bao nhiêu chàng trai nữa.

Chu Nhạc Nhạc cười rộ lên trông rất ngọt ngào, cô ta còn có một cái má lúm đồng tiền. Hồi đó có rất nhiều chàng trai nói rằng, má lúm đồng tiền của Chu Nhạc Nhạc cực kỳ hấp dẫn.

Hiện tại cũng không ngoại lệ, khi Chu Nhạc Nhạc cười lên, má lúm đồng tiền lại xuất hiện: "Sao cậu lại ở đây?"

"Lớp cấp 3 của bọn tôi tụ họp." Không hiểu sao trong giọng nói của cô Đinh lại bớt đi vài phần ấm áp, thay vào đó là hàm ý lạnh nhạt hơi nặng.

Chu Nhạc Nhạc không nhịn được mà cười khổ: "Hạ Hạ, bây giờ cậu vẫn chưa thể tha thứ cho mình sao?"

Đinh Bán Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu là ai, tôi là ai? Cậu cần tôi tha thứ sao?"

Không muốn nói thêm điều gì với Chu Nhạc Nhạc, Đinh Bán Hạ cũng không muốn sửa lại lớp trang điểm nữa. Cô cầm lấy túi đặt trên bồn rửa tay rồi chuẩn bị về phòng.

Chu Nhạc Nhạc lại thấp giọng nói: "Hạ Hạ, mình đã kết hôn rồi. Cậu vẫn không muốn tha thứ cho mình sao?"

Đinh Bán Hạ mím môi.

Chu Nhạc Nhạc tiếp tục nói: "Mình biết lúc ấy mình thực sự rất có lỗi với cậu, nhưng mình… Khi đó thật sự quá buồn. Hơn nữa hiện tại kết quả bói toán của cậu đã thành hiện thực rồi, cậu vẫn không thể tha thứ cho mình sao?"

Đinh Bán Hạ quay đầu nhìn Chu Nhạc Nhạc, gương mặt xưa nay vẫn luôn đáng yêu, bây giờ lại tràn đầy nghiêm túc: "Chu Nhạc Nhạc, cậu không có tư cách gọi tôi là Hạ Hạ. Có một số việc không phải cứ thời gian dài là có thể quên được, hơn nữa, không phải cậu không tin kết quả bói toán của tôi sao?"

Lúc Chu Nhạc Nhạc còn định nói gì đó thì đột nhiên có một người ở rất xa kêu lên: "Nhạc Nhạc, xong chưa?"

Cô ta vội vàng lên tiếng: "Sắp xong rồi, cậu đợi mình một lát."

Sau đó cô ta quay đầu nói với Đinh Bán Hạ: "Mình thật sự rất hy vọng cậu có thể tha thứ cho mình, Hạ Hạ. Dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu về chuyện năm đó. Xin lỗi rất nhiều."

Nói xong, không đợi Đinh Bán Hạ có thêm phản ứng gì, cô ta đã nhanh chóng đi ra ngoài.

Đinh Bán Hạ nhìn bóng dáng Chu Nhạc Nhạc rời đi, cắn môi không nói lời nào.

Lúc quay về phòng, Đinh Bán Hạ đã bình tĩnh lại.

Mọi người trong phòng đều đang trò chuyện sôi nổi, này thì hỏi công việc, kia thì hỏi tình trạng hôn nhân v.v

Sau khi Đinh Bán Hạ về tới chỗ ngồi, Từ Lục Ly thấp giọng hỏi cô:

"Sao đi lâu vậy?"

Cô cong mắt cười: "Gặp được người quen nên nói mấy câu."

Nghe thấy câu trả lời rõ ràng đang lảng tránh này, Từ Lục Ly cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó anh rót sữa cho Đinh Bán Hạ: "Uống nhiều rượu không tốt, uống thêm sữa bò đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!