Thông lệ nhà bọn họ là, một năm đón Tết ở Thời gia, một năm ở Kỷ gia.
Năm nay vừa vặn đến lúc trở về Đoan Thành ăn Tết, Kỷ Hoài đã năm tư, bởi vì đã gần hoàn thành xong chương trình nên được nghỉ đông sớm về nhà.
Thân là giảng viên đại học nên lịch nghỉ đông của Kỷ Minh Nguyệt cũng dài, nhưng vì phải đợi người chồng thân yêu giải quyết xong chuyện ở công ty, cho nên đến gần cuối năm họ mới đưa Tạ Thiên Tầm về Đoan Thành.
Bạn nhỏ Tạ Thiên Tầm hiện tại đã ba tuổi, càng lớn càng đáng yêu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, thậm chí mặt trời cũng sẽ xấu hổ.
Chúc Cầm cùng Kỷ Phong đã lâu không gặp Tạ Thiên Tầm, vừa bế được cháu trên tay liền không ngừng ôm ấp.
Hạt đậu nhỏ còn nói "Ông bà ngoại, Thiên Tầm rất nhớ hai người đó", làm Chúc Cầm cùng Kỷ Phong chỉ cảm thấy tâm can nhũn cả ra.
Cho nên, con gái ruột là Kỷ Minh Nguyệt tạm thời bị lãng quên.
Đương nhiên cô đã sớm quen với cảnh này.
May mà Kỷ Phong vẫn còn là người ba nuông chiều con gái, nhận lấy vali, nói với cô: "Tối nay làm món mực cay con thích nhất, đi nghỉ ngơi một chút đi."
Kỷ Minh Nguyệt hiểu rõ trong lòng.
Hừ, cái gì mà nghỉ ngơi một chút, ba của cô khẳng định là ngại cô làm phiền bọn họ chơi với cháu gái.
Nhưng mà ngồi xe quá lâu, cô cũng quả thật có chút mệt, vì vậy cô kéo Tạ Vân Trì về phòng, muốn ngủ một giấc.
Tuy rằng cô không thường xuyên ở nhà, nhưng dì giúp việc vẫn luôn giúp cô quét dọn, cho nên toàn bộ căn phòng rất sạch sẽ.
Đặt vali xuống, Kỷ Minh Nguyệt vào toilet, khi đi ra liền phát hiện Tạ Vân Trì đang ngồi trước bàn của mình, dường như đang đọc cái gì đó.
Cô cũng không để ý, vừa rút khăn giấy lau tay, vừa hững hờ hỏi: "Anh đọc cái gì vậy? Có hay không?"
"Hay." Tạ Vân Trì đáp không chút do dự, sau đó lại tràn đầy phấn khởi mà lật trang tiếp theo.
Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu hứng thú, vừa lấy đồ ngủ trong vali ra để thay vừa nói, "Đọc cho em nghe mấy dòng đi."
Là một người chồng tốt, Tạ Vân Trì từ trước đến nay luôn hữu cầu tất ứng với Kỷ Minh Nguyệt.
Anh đọc.
"Thứ hai, ngày 22 tháng 10 năm 20×7,
Lại là thứ hai, vì sao cứ phải đến trường chứ? Mỗi ngày đều không rời giường nổi, sáng nay mình lại đến muộn. Niềm vui duy nhất hôm nay là gặp được Tạ Vân Trì, vì sao lại có người đẹp trai đến mức này chứ…"
Thái độ của Kỷ Minh Nguyệt trong toàn bộ quá trình là…
Thư tình sao? Còn rất đặc biệt, viết giống như nhật ký vậy.
↓
Vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?
↓
Vân vân…
↓
Mẹ nó!!!
Không quan tâm cái vali nữa, Kỷ Minh Nguyệt bổ nhào qua, bịt kín miệng Tạ Vân Trì, cảm thấy bản thân có chút hít thở không thông: "Đừng, đừng đọc…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!