Mọi người: "…"
Bọn mình biết cậu không thể dạy thêm cho bọn mình, bọn mình không để ý, bọn mình chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Nhưng vì sao cậu lại đả kích bọn mình như vậy!!!
Thật tức giận.
Có bạn gái thì hay lắm à.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức cười càng vui vẻ.
Tốt lắm, thực tế chứng minh, bất kể là Tạ tiên sinh trước khi trọng sinh, hay là thầy Tạ sau khi trọng sinh, khi yêu đương vẫn rất kiêu ngạo.
Cô thực sự vui đến nở hoa trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, kích thích đám người Bùi Hiến: "Có bản lĩnh thì mấy cậu cũng đi tìm bạn trai bạn gái mà học thêm. À ngại quá, mình quên mất, đệ nhất học bá chỉ có một thôi."
"…"
Đủ rồi!!
Kỷ Minh Nguyệt vẫn không ngừng: "Ôi, nhưng mà vẫn phải nói, cho dù là tìm người đứng đầu lớp cũng chưa chắc đã có được hiệu quả tốt như vậy đâu nhỉ?"
Thư Diệu hít sâu một hơi.
Cô muốn nhịn.
… Nhưng nhịn không được.
Cuộn cuốn sách lại, Thư Diệu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, giơ lên muốn đánh Kỷ Minh Nguyệt một cái.
Đương nhiên, cô không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ là muốn cãi nhau với Kỷ Minh Nguyệt một trận mà thôi.
Nhưng trước khi cuốn sách kịp rơi xuống, đường vòng cung đã bị một cánh tay chặn lại, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Thư Diệu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn theo cánh tay kia, sau đó chạm phải ánh mắt của Tạ Vân Trì.
Trong giọng nói của Tạ Vân Trì mang theo ý cười, nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc khó tả: "Không được khi dễ Miêu Miêu."
Thư Diệu thu tay về, cả người mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Có còn thiên lý hay không!
***
Buổi chiều lại là giờ thể dục, vẫn là học ghép hai lớp.
Theo thường lệ, giáo viên thể dục cho nữ sinh chạy hai vòng, nam sinh chạy bốn vòng, sau đó có thể tự do hoạt động.
Hạ Doanh thích vận động đã sớm không thấy tăm hơi, Kỷ Minh Nguyệt cùng Thư Diệu lại cùng nhau chạy.
Khi đám người Bùi Hiến chạy quang qua, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy ngoài Bùi Hiến cùng Thiệu Trạch Vũ thì còn có thêm Tạ Vân Trì.
Nhóm năm người biến thành sáu người, dường như cũng không tệ.
Kỷ Minh Nguyệt mím môi nở nụ cười, sau đó phát hiện Tạ Vân Trì thả chậm tốc độ, chạy bên cạnh cô.
"Anh không chạy cùng hai cậu ấy à?"
Tạ Vân Trì cười cười: "Có chứ, anh chỉ muốn đưa cho em cái này thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!