Chương 8: (Vô Đề)

Vừa rồi vốn là trong xe rất an tĩnh, cái voice chat này phát ra, lại càng thêm tĩnh mịch.

Kỷ Minh Nguyệt: "…"

Tâm như tro tàn.

Thật sự, nhân gian không còn đáng giá.

Cô cúi đầu vẫn có thể cảm thấy Tạ Vân Trì vốn đang đọc tài liệu cũng đang nhìn cô.

Thậm chí là thư ký Phương rất lịch sự ngay từ đầu cũng nhịn không được mà nhíu mày nhìn Kỷ Minh Nguyệt qua kính chiếu hậu.

… Tuy là, cái kim chủ đó, anh cảm thấy cũng giống lắm.

Trong đáy mắt Tạ Vân Trì xẹt qua ý cười, trên mặt lại vẫn ôn hòa như cũ.

Anh thậm chí còn thong thả ung dung mà lặp lại.

"Kim chủ?"

"…"

Con người của Kỷ Minh Nguyệt, từ trước đến nay không phải đặc biệt hiểu "xấu hổ" là gì, lúc này tuy có chút xấu hổ trước mặt Tạ Vân Trì, nhưng không bao lâu thì…

Hoàn toàn không còn.

Đây thực sự là một cảnh giới kỳ quái.

Cô khẽ cười: "Không có, cậu nghe nhầm rồi."

Không biết như thế nào mà Kỷ Minh Nguyệt lại bổ sung một câu: "Huống chi cậu cũng chưa từng cho tôi tiền."

Đôi tai mèo dựng lên, nghe thấy thư ký Phương đã không còn nhịn được mà sặc, ở phía trước điên cuồng mà "Khụ khụ khụ".

Cảm nhận được hai ánh mắt ở phía sau, sau khi ho xong anh ta còn liều mạng mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy, Kỷ tiểu thư, Tạ tổng, hai người tiếp tục nói."

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy không thể nói nổi nữa.

Nói ngắn lại, trong cái đầu nhỏ của cô hiện tại rất loạn.

… Đêm nay Tạ Vân Trì ở lại vịnh Tinh Nguyệt còn chưa nói, lại thêm hai chữ "kim chủ" của Thư Diệu, Kỷ Minh Nguyệt cảm giác hiện tại mình đang đứng trước sóng to gió lớn, mèo con thật sự bất lực.

May mắn thay, lúc này chuông điện thoại của Tạ Vân Trì vang lên, miễn cưỡng cứu vớt Miêu Miêu đang trôi nổi trong suy nghĩ.

Cuối cùng là bỏ qua phần "Kim chủ" khó hiểu kia, Tạ Vân Trì liếc nhìn màn hình điện thoại, nhấc máy.

"Alo, Vân Trì?"

Âm thanh truyền đến.

"Ngày mốt tôi về nước, nhớ ra sân bay đón tôi."

Tạ Vân Trì ngữ điệu ôn hòa, chỉ là những gì nói ra lại hoàn toàn trái ngược với ngữ điệu: "Tự mà về."

"Tôi…" Đối phương sợ ngây người, rồi lại cảm thấy cái này mẹ nó thực sự là lời Tạ Vân Trì có thể nói ra.

Tạ Vân Trì khi nói chuyện luôn mang theo ý cười cùng sự ôn nhu, thậm chí sẽ làm người khác hiểu lầm rằng anh là một người rất dễ nói chuyện.

Nhưng mà trên thực tế…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!