Kỷ Minh Nguyệt: "?"
Tạ Vân Trì còn thực không thẹn với lương tâm, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy điều mình nói có gì kỳ quái: "Làm sao vậy?"
"Xin lỗi." Kỷ Minh Nguyệt tức giận, "Tôi không có hứng thú với tỷ đệ luyến."
Tạ Vân Trì "bừng tỉnh", thành ý mà xin lỗi: "Ngại quá, là tôi hiểu lầm cậu."
Anh cười, "Không bằng để bồi tội, sáng mai tôi làm bữa sáng cho cậu ăn."
Đôi mắt Kỷ Minh Nguyệt sáng ngời.
Hai người bọn họ hiện tại đã rất ăn ý, mỗi người làm bữa sáng một ngày.
Nếu Tạ Vân Trì về Thời gia, bữa sáng hôm sau Kỷ Minh Nguyệt sẽ ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó.
… Nhưng khẳng định là không ngon bằng đồ Tạ Vân Trì làm.
Nghe như vậy, Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, lập tức gật đầu, còn nhân tiện khen ngợi: "Tạ tiên sinh thật là thâm minh đại nghĩa."
Tạ Vân Trì tựa hồ như rất hưởng thụ, lại không chút để ý mà chuyển đề tài, "Sao mấy năm nay cậu lại không yêu đương?"
"…" Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy lộp độp trong lòng, trái tim nặng nề mà đập, trong lúc nhất thời có cảm giác không thể mở miệng.
Hơn nửa ngày, cô mới làm như không thèm để ý, vặn chai nước uống một ngụm, "Đương nhiên là không thích hợp."
"Thích hợp?"
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa mở miệng, liền nghe được điện thoại vang lên.
Là Kỷ Hoài.
Cô nhấc máy, trong tay cầm chai nước không tiện lắm, lại lười mang tai nghe, nghĩ cũng không nghĩ mà dứt khoát mở loa ngoài.
"Chị?"
Kỷ Minh Nguyệt lười nhác mà "Ừm".
"Hôm nay trường học yêu cầu điền nguyện vọng tạm thời, chị nói xem em nên điền cái gì?" Kỷ Hoài tựa hồ có chút rối rắm.
Kỷ Minh Nguyệt lại uống miếng nước, trả lời, "Nguyện vọng tạm thời thôi mà, điền cái gì chả được."
Kỷ Hoài nói: "Kỳ thật em có chút muốn điền vào đại học Viễn Thành."
"Phụt…"
Kỷ Minh Nguyệt lại thiếu chút nữa phun nước ra.
Cô vội vàng rút khăn giấy, lau miệng, kinh ngạc: "Em nói cái gì? Viễn Thành?"
Viễn Thành thực sự là trường tốt, nhưng Kỷ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy…
Thực khiếp sợ.
"Đúng vậy." Kỷ Hoài tựa hồ còn rất vui vẻ, "Đến lúc đó em ở chỗ kia của chị nhé? Em không muốn ở ký túc xá, hoặc là ngày thường ở ký túc xá, cuối tuần đến chỗ chị chơi cũng được."
… Tính toán tốt quá nhỉ.
Kỷ Minh Nguyệt còn chưa nói, Kỷ Hoài lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, mẹ nói em hỏi chị đã tìm được hình mẫu lý tưởng chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!