Kỷ Minh Nguyệt trải qua hai ngày lệch múi giờ, đến ngày thứ ba mới cảm thấy bản thân đã sống lại.
Kỷ Hoài năm nay học lớp 12, không có ý định đi du học, chỉ thi vào đại học trong nước.
Lúc này cách ngày thi chưa đến 100 ngày, là thời điểm gấp rút nhất.
Trường cao trung Đoan Thành lại tổ chức thi rất chặt chẽ, Kỷ Hoài mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, trời còn chưa sáng đã rời giường, lúc đó chị của cậu còn ngủ; buổi tối đến khuya mới về nhà, kết quả vẫn thấy chị mình đang ngủ.
Kỷ Hoài chỉ hận rèn sắt không thành thép, kỳ thật là có chút ghen ghét, ngồi trên bàn cơm vẫn không quên lải nhải: "Chị, mỗi ngày chị đều ngủ như vậy, không sợ ngủ đến mức đầu óc mơ hồ sao?"
(Chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)
Đang nói, Kỷ Minh Nguyệt thế mà lại ngáp một cái.
… Hiện tượng người truyền người quá mức mạnh, Kỷ Hoài cũng không tự chủ được mà ngáp một cái.
Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, chỉ nhìn em trai mình bằng ánh mắt "Cái đồ trứng thối nhà em có tư cách gì mà nói chị".
"…"
Kỷ Hoài cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Mẹ Kỷ, Chúc Cầm gắp đồ ăn cho cô: "Ăn nhiều một chút, ở bên ngoài sao lại gầy đi nhiều như vậy? Có phải ăn cơm không đúng giờ, cũng không chịu nghỉ ngơi không?"
Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ ngoan ngoãn, cũng không nói lời nào, chỉ cười cười sau đó tiếp tục ăn cơm.
… Sợ chỉ cần nói thêm, mẹ Kỷ lại đề cập đến chuyện tìm bạn trai, cô sẽ khóc mất.
Đúng lúc màn hình điện thoại sáng lên.
Tuyệt không thể tả:[À đúng rồi, mình quên nói với cậu, trước đó mình có gửi thiệp cưới đến cho Tạ Vân Trì, nhưng thư ký của cậu ta gọi tới nói là lịch trình gần đây đã kín, không tới được.]
Tuyệt không thể tả:[Kỳ thật mình cũng chỉ tiện tay gửi thiệp, không có kỳ vọng là cậu ta sẽ tới, dù sao thì mình cùng cậu ta cũng chỉ học chung một năm lớp 12 mà thôi.]
Tuyệt không thể tả:[Mình chỉ nghĩ là, cậu ta hiện tại lợi hại như vậy, hôn lễ không tới cũng không sao, gửi cái lì xì tới cho có không khí cũng được rồi, cậu nói xem phải không?]
Tầm mắt Kỷ Minh Nguyệt dừng ở ba chữ "Tạ Vân Trì", bình tĩnh gõ chữ.
Moon:[Cậu ấy còn nhớ cậu sao?]
Kỷ Minh Nguyệt thề, cô thật sự chỉ là thuận miệng hỏi.
Chẳng qua những lời này ở trong mắt Thư Diệu, liền nhiều thêm một chút tư vị khó nói thành lời.
Kỷ Minh Nguyệt đang chuẩn bị cất điện thoại tiếp tục ăn cơm, màn hình lại lần nữa sáng lên, sau đó liên tục nhảy ra thông báo Wechat.
Tuyệt không thể tả:[Kỷ Minh Nguyệt, cậu nói chuyện thế nào vậy, mình và cậu ta tốt xấu gì cũng học chung một năm mà!]
Tuyệt không thể tả:[Tuy rằng mình không nói chuyện với cậu ta, nhưng cái này thật sự không thể trách mình, Tạ Vân Trì tuy nhìn qua thì rất ôn nhu, nhưng mình cảm thấy cậu ta không dễ tiếp cận!]
Tuyệt không thể tả:[… Cậu ta thật sự sẽ không đến mức không nhớ ra mình là ai chứ?]
Kỷ Minh Nguyệt: "…"
Bạn thân của cô hôm nay sao lại sướt mướt thế này?
Chúc Cầm thuận miệng hỏi: "Ai đó?"
"Thư Diệu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!