Chương 12: (Vô Đề)

Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Diêu Thành Lâm cũng không quay lại phòng, chỉ có một nhân viên phục vụ đến nói với bọn họ, ông có việc không thể rời đi.

Ba người Kỷ Minh Nguyệt đều không để ý

Rốt cuộc cũng là bạn cùng trường cao trung Đoan Thành, tuy lý do tụ tập rất kỳ quái, quá trình cũng có chút kỳ lạ, nhưng sau khi bắt đầu nói chuyện thì cũng không tệ.

Đương nhiên, là Kỷ Minh Nguyệt cùng Tạ Vân Trì cảm thấy nói chuyện không tệ.

Còn Phó Tư Viễn…

Anh đã quyết tâm sẽ không bao giờ theo chân hai người này ăn cơm nữa.

Chỉ biết bắt nạt người khác!!!

Một bữa cơm mau chóng kết thúc, Phó Tư Viễn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Vân Trì: "Này lão Tạ, lần trước cậu đi Đoan Thành tham gia hôn lễ có đến trường cũ không? Đã lâu tôi không về đó."

Tạ Vân Trì lắc lắc đầu: "Chưa kịp."

Kỷ Minh Nguyệt lại nói: "Hai ngày trước tôi có tới đó một chuyến."

"Ừm." Phó Tư Viễn gật gật đầu, "Quả nhiên sau này có cơ hội công tác ở Đoan Thành, tôi cũng nên đi xem thử, hoài niệm một chút."

"Ai hoài niệm, tôi đi họp phụ huynh cho em trai." Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhớ tới câu nói kia của Kỷ Hoài, "Hơn nữa, chỉ có người lớn tuổi mới thích hoài niệm."

?

Phó Tư Viễn: "Làm ơn đi, hai chúng ta không phải cùng tuổi sao?"

Kỷ Minh Nguyệt mặt không đỏ tim không đập: "Tôi đang nói đến tuổi tâm hồn."

"Phụt" một tiếng, Tạ Vân Trì bên cạnh cười thành tiếng, không quên ôn nhu đâm bạn tốt của mình một đao: "Miêu Miêu nói đúng."

Sau đó lại ôn nhu đâm thêm đao thứ hai: "Những người có tuổi tâm hồn trẻ như bọn tôi đều đang nỗ lực làm việc, hướng đến tương lai."

"…"

Không muốn sống nữa!!!

Kỷ Minh Nguyệt trộm liếc Tạ Vân Trì một cái, trong lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào không nói thành lời.

Cô cưỡng chế không nâng khóe môi, ra vẻ bình đạm: "Bất quá thời điểm đang đợi em trai, có đi dạo, nhìn lại cái bảng vàng danh dự kia, mặt sau chính là bảng tỏ tình, hai cậu còn nhớ không?"

Tay cầm cốc nước của Tạ Vân Trì dừng lại một chút.

Phó Tư Viễn gật gật đầu: "Nhớ."

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì: "À lại nói đến cái bảng vàng danh dự, cái tôi nhớ nhất là, một lần thi tháng năm lớp 11, ảnh chụp treo trên bảng vàng của lão Tạ bị trộm mất, như thế nào cũng tìm không thấy."

Kỷ · kẻ trộm ảnh chụp · Minh Nguyệt: "…"

Mẹ nó, đề tại sao lại chuyển thành cái này!

Không chờ Tạ Vân Trì phản ứng, Kỷ Minh Nguyệt không quá tự nhiên mà chuyển đề tài: "Trộm ảnh chụp? Lại nói tiếp, tôi nói với các cậu, ảnh chụp trên thẻ học sinh của tôi cũng không thấy đâu."

"Thật sự?" Phó Tư Viễn đáp lời, liếc liếc mắt nhìn Tạ Vân Trì bên cạnh, lập tức phản ứng lại, "Ôi, cậu đừng nghĩ nhiều, ai sẽ trộm ảnh trên thẻ học sinh chứ, cũng không phải tên ngốc."

Tạ · kẻ trộm ảnh chụp · tên ngốc · Vân Trì: "…"

Biểu tình của Tạ Vân Trì không thay đổi, cười tủm tỉm, nhìn qua tâm tình còn khá tốt: "Tư Viễn, đợi lát nữa ra ngoài, cậu thanh toán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!