Không biết là vì nhan sắc khi ngủ của Tạ Vân Trì quá đẹp, hay là do bị anh trêu chọc nhiều lần, khiến đáy lòng Kỷ Minh Nguyệt dấy lên vài phần khát vọng khó mà miêu tả, hoặc chỉ đơn giản là muốn dùng phương thức nào đó để thân cận với Tạ Vân Trì hơn một chút.
Nói ngắn lại, nhân dịp buổi sáng không cần dậy sớm đi làm, Kỷ Minh Nguyệt chính là…
Đột nhiên muốn cùng Tạ Vân Trì làm đến bước cuối.
Hoặc nói chính xác hơn, cũng không phải là "đột nhiên muốn".
Mà là, vẫn luôn…
Có chút hy vọng.
Kỷ Minh Nguyệt từ trước đến nay luôn là người nghĩ gì nói đó.
Huống hồ, đối phương là anh, dường như chẳng có lý do gì để giữ trong lòng.
Sau khi cô nói xong câu kia, hơi căng thẳng, yên lặng nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì.
Ý cười luôn hiện diện trên mặt Tạ Vân Trì trong lúc này có chút nhạt dần.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm Kỷ Minh Nguyệt.
Một hồi lâu sau.
Tạ Vân Trì nói: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Kỷ Minh Nguyệt lập tức gật gật đầu.
"Anh cho em năm giây để đổi ý.
" Tạ Vân Trì mím môi, bắt đầu đếm ngược, "Năm…"
"Hiện tại em không thể đổi ý nữa rồi.
"
Kỷ Minh Nguyệt: "?"
Tuy rằng cô cũng không muốn đổi ý, nhưng đã nói là năm giây mà?
Năm giây chỉ có một chữ "năm" thế thôi à?
Tạ Vân Trì lại nở nụ cười, ôm nữ hài tử trong lòng chặt hơn một chút, hôn trán cô: "Sao vẫn chưa đến buổi tối.
"
Kỷ Minh Nguyệt đứng hình, dụi vào trong lòng anh, nói thầm: "Anh đã nhịn lâu như vậy rồi, có nửa ngày nữa cũng không chịu nổi?"
Tạ Vân Trì không nói nữa.
Đúng vậy.
Bởi vì có được sự cho phép của cô nên càng muốn làm càn, muốn lưu lại trên người cô dấu ấn của bản thân, muốn cùng cô càng thêm thân mật…
Chứng minh rằng, cô là của anh.
…
Tùy rằng Tạ Vân Trì nói rằng "Sao vẫn chưa đến buổi tối", nhưng sau khi vô cùng thân thiết mà rời giường thì biểu hiện của anh cũng không có thay đổi gì quá lớn so với bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!