Chương 66: Phiên Ngoại 5

Kỷ Minh Nguyệt không biết phải nói gì.

Ai mà biết được em trai cô đột nhiên bị cái gì, vô duyên vô cớ lại muốn tới Viễn Thành một chuyến?

Cô lặng im hai giây, cố tỏ ra bình tĩnh: "Đi Viễn Thành làm gì chứ, có cái gì hay đâu.

Hơn nữa, hai ngày tới hẳn là em sẽ có rất nhiều hoạt động lớn đó? Cũng phải cân nhắc đến chuyện điền nguyện vọng chứ, đừng đùa nữa, chị với anh rể của em đều bận công việc, không chơi với em được."

Kỷ Hoài tựa hồ đã sớm biết cô sẽ nói cái gì, đối đáp trôi chảy: "Đúng vậy, vì chuyện điền nguyện vọng nên em mới muốn đến đại học Viễn Thành xem xét một chuyến.

Hai người cũng không cần đi theo em, em lớn như vậy rồi, tự đi được, chơi vài ngày em sẽ về."

"…"

Chúc Cầm ở đây, Kỷ Minh Nguyệt thật sự không thể nói rằng bàn thân không sống ở căn hộ mà Kỷ Phong mua, nếu để Kỷ Phong biết được…

Cô run lẩy bẩy.

Ở bên nhau một tháng, thời gian thật sự chưa đủ, hiện tại không phải thời điểm thích hợp…

Quay qua Tạ Vân Trì xin giúp đỡ, muốn anh khuyên ngăn Kỷ Hoài, lại không nghĩ rằng, Tạ Vân Trì vậy mà lại bình tĩnh cười cười, lên tiếng: "Không thành vấn đề."

?

Không thành vấn đề cái đầu anh.

"Dù sao đến tháng chín A Hoài cũng phải đến đại học Viễn Thành.

Không bằng cho thằng bé làm quen trước, chỉ cần nó không nói gì là được."

Đương nhiên.

Nếu Kỷ Hoài thực sự có ý định thì cũng không thể nói ra.

Tạ Vân Trì vẫn ung dung.

Ăn cơm chiều xong, Kỷ Hoài thu thập đồ đạc, bọn họ trở về Viễn Thành.

Lái xe từ Đoan Thành đến Viễn Thành mất không quá nhiều thời gian, Kỷ Hoài ngồi sau xe đã ngủ được một giấc, lúc này bị Kỷ Minh Nguyệt đánh thức: "Đến rồi."

Kỷ Hoài ngáp một cái, xoa mắt, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa xe.

Ba chữ "Vịnh Tinh Nguyệt" sáng ngời.

Cậu đọc một lần, đầu óc thong thả mà khởi động, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: "Sao em lại nhớ là căn hộ mà ba mua cho chị không phải ở vịnh Tinh Nguyệt nhỉ? Tên là…"

Kỷ Hoài còn chưa nói hết đã bị Tạ Vân Trì ngắt lời.

Trong giọng anh còn mang theo ý cười: "A Hoài, đây là nhà anh."

"À à à, nhà của anh rể, trách không được, trách không được, bảo sao em lại cảm thấy không đúng…" Kỷ Hoài ngây ngốc, hơn nửa ngày mới nhớ ra, "Vậy chị em ở đâu?"

Tạ Vân Trì giương mi, bộ dáng hiển nhiên, "Đương nhiên là ở cùng anh."

Có thể là vì trạng thái của Tạ Vân Trì rất tự nhiên, nên trong lúc nhất thời Kỷ Hoài còn thậm chí cảm thấy, lời của anh rể nói rất có đạo lý.

Chị cậu đương nhiên phải ở cùng với anh rể…

Cái quỷ gì vậy!!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!