Kỷ Minh Nguyệt thật sự không biết ba cô như thế nào lại đổi chủ đề từ "cuộc đời Tạ Vân Trì" qua "không được ở chung".
Nhưng ông không biết thì không biết, còn cô chột dạ thì…
Vẫn chột dạ.
Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, đầu tiên là nhanh chóng liếc Tạ Vân Trì một cái.
Quả nhiên, anh đang dùng ánh mắt ngập tràn ý cười mà nhìn cô, trong con ngươi trong veo ấy có một ít hương vị ái muội, đến mức Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực kìm lại sự căng thẳng trong lòng, giả bộ vân đạm phong khinh, ngồi cực kỳ đoan trang, gật gật đầu, phụ họa cho Kỷ Phong,
"Ba nói đúng lắm, nhưng mà ba yên tâm đi, con ở Viễn Thành cũng không phải không có nhà ở, sao có thể sống chung trước hôn nhân chứ?"
Kỷ Phong vừa nghe như vậy thì càng cảm thấy bản thân mua một căn hộ cho Kỷ Minh Nguyệt là quyết định sáng suốt.
Vì vậy, đáng lẽ từ đầu nên mua cho cô mấy căn.
Ông lên tiếng: "Ừm, lại nói tiếp, căn hộ của con ở chỗ kia chắc là cũng sắp có thể vào ở rồi nhỉ? Mấy hôm trước ba có hỏi thử, tầm nửa tháng nữa là không còn vấn đề gì rồi.
Đi thuê cũng không tiện lắm, có thể ở liền nhanh chóng dọn vào đi."
Kỷ Minh Nguyệt nói thầm trong lòng…
Đúng vậy, đi thuê không tiện.
Nhưng ở cùng với Tạ Vân Trì rất tiện nha.
Chúc Cầm cười một tiếng, "Được rồi, đừng có ở đó mà sợ Miêu Miêu đi lấy chồng sớm, nói giống như năm đó ông không phải lên xe trước rồi mới mua vé vậy."
Kỷ Hoài ở bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cơm ra ngoài.
Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước mới miễn cưỡng cảm thấy mình sống lại.
Mẹ nó.
Sao mấy đề tài nói chuyện trong nhà bọn họ chẳng kiêng kỵ cái gì thế.
Kỷ Phong: "…"
Ông vội vàng liếc nhìn Chúc Cầm một cái, ý bảo bà đừng nhắc đến chuyện này.
Nhưng Chúc Cầm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Kỷ Phong, còn đang nhớ lại sự việc năm đó, "Lúc ấy ba tôi cũng không thích ông như vậy, kết quả ông thì hay rồi, sau khi tôi hoài thai Miêu Miêu thì ba tôi chỉ có thể nhanh chóng cho chúng ta đi lãnh chứng rồi làm hôn lễ.
Tiểu Tạ hiểu chuyện hơn ông nhiều, ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng có nói mấy chuyện linh tinh nữa.."
Kỷ Minh Nguyệt giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng trong lòng lại cười không ngừng.
Mỗi lần ba cô tỏ ra uy phong, chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt của mẹ, ba liền không dám nói gì.
Cho nên, quả nhiên Chúc Cầm mới là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Đang thầm cười trong lòng, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng "Tinh".
Là thông báo tin nhắn Wechat.
Mở khóa điện thoại, phát hiện là Tạ Vân Trì nhắn.
101325:[Anh cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!