Chương 38: (Vô Đề)

Thần sắc của Kỷ Minh Nguyệt càng trở nên khả nghi hơn.

Hướng Ấu liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy kỳ quái: "Miêu Miêu, sao mặt cậu đỏ thế?"

Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, chỉ là lần này, ngay cả đôi tai mèo cũng phiếm hồng.

Hướng Ấu vốn không cảm thấy gì, cho đến lúc này…

"Miêu Miêu, cậu sẽ không nghĩ đến mấy chuyện biến thái ngay giữa ban ngày ban mặt chứ?"

"…"

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mình thấy quỷ rồi.

Sao lại thế này, một đám người xung quanh cô xuất thân là tiến sĩ của bộ môn đọc tâm thuật à? Sau đó còn mẹ nó dùng tất cả vốn liếng học được sử dụng trên người cô?

"Không có việc gì." Cô nỗ lực thể hiện vẻ uy nghiêm của một người phó tổ trưởng, thần sắc nghiêm túc, giống như vừa rồi chỉ là do Hướng Ấu nhìn nhầm, "Mình sao có thể ngay giữa ban ngày nghĩ mấy thứ đó chứ, Hướng Ấu, cậu còn không hiểu mình sao?"

Phản ứng của Hướng Ấu đối với những lời này của Kỷ Minh Nguyệt chính là…

Cười nhạt một tiếng.

"…"

Thôi, uy nghiêm trong nháy mắt đã vứt đi rồi.

Lại lần nữa thấp thỏm mà nhìn điện thoại, màn hình bật rồi lại tắt, trái tim Kỷ Minh Nguyệt đập càng lúc càng nhanh.

May mắn, ngay lúc nhịp tim sắp nhanh đến mất kiểm soát, Kỷ Minh Nguyệt nhận được một tin nhắn Wechat.

Khẩn trương mở khóa điện thoại, cô hít sâu một hơi, xem tin nhắn.

Bùi Hiến:[ Buổi trưa có thể mời mình ăn cơm trưa không, Kỷ đại tiểu thư?]

Kỷ Minh Nguyệt: "…"

Ăn ăn ăn chỉ biết ăn, ăn cái đầu nhà cậu.

Đang chuẩn bị ấn gọi trực tiếp cho Bùi Hiến mà mắng, WeChat đột nhiên nhận được tin nhắn.

Cô không hề chuẩn bị tâm lý mà bất chợt bị đổi giao diện, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt đã đọc được nội dung..

101325:[Được.]

Ngay sau đó lại là một tin nhắn nữa.

101325:[Muội muội.]

"…"

Không biết vì cái gì, rõ ràng Tạ Vân Trì chỉ nhắn là "Được, muội muội", nhưng Kỷ Minh Nguyệt lại tự bổ não, Tạ Vân Trì mang theo nụ cười ấm áp cùng thanh âm ôn hòa thường ngày mà nói…

"Được, muội muội".

"Miêu Miêu, sao mặt cậu lại đỏ đến mức này rồi?" Hướng Ấu khiếp sợ, "Rốt cuộc là cậu nghĩ gì trong đầu thế?"

Kỷ Minh Nguyệt thoáng chột dạ mà dời mắt: "Mình không nghĩ cái gì cả."

"Không phải là cậu nghĩ đến Tạ tổng của chúng ta chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!