Chương 21: (Vô Đề)

Trong phòng họp lại lần nữa an tĩnh.

Kỷ Minh Nguyệt trong nháy mắt cảm thấy không còn chút buồn ngủ, bàn tay nắm chuột của cô hơi ra mồ hôi, gắt gao mà nhìn chằm chằm màn hình, trong danh sách xin thêm bạn bè có một ID rất quen thuộc.

101325.

Là Tạ Vân Trì.

Là người mà cô muốn có ID cả một thời cao trung.

Dường như vấn đề cô hao hết tâm tư để hỏi mười năm trước hiện tại đã có đáp án.

Lúc đó không phải cô không nghĩ đến chuyện thổ lộ, Kỷ Minh Nguyệt xưa nay không phải người biết sợ hãi.

Cô nghĩ, cùng lắm thì bị từ chối thôi, ai nói là bị từ chối thì sẽ không thể tiếp tục thích chứ?

Nhưng cô lại nghĩ, nhìn xem, ngay cả cái cơ bản nhất là phương thức liên lạc Tạ Vân Trì cũng không chịu cho mình, dường như có làm gì thì cũng chỉ phí công tổn sức, tự rước lấy nhục mà thôi.

Kỷ Minh Nguyệt cứ thế giãy giụa trong suy nghĩ của chính mình.

Thời cao trung, cô từng nghĩ, sau khi thi tốt nghiệp xong, nếu cô thổ lộ thành công với Tạ Vân Trì, cô liền đi ra nước ngoài học, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy thì lập tức về nước; nếu không thành công, cô lại tiếp tục ở nơi đó nỗ lực.

Khi đó, cô tìm mọi cách để Tạ Vân Trì viết lên lưu bút của mình.

Khi cô nhìn thấy dòng chữ "Hẹn gặp ở buổi tiệc mừng tốt nghiệp", quả thực vui vẻ đến phát điên.

Lúc đó Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, có phải Tạ Vân Trì cũng thích mình hay không, cô thậm chí bắt đầu nói với Kỷ Phong cho cô học lại một năm để có thể tham gia thi đại học ở Trung Quốc.

Kỷ Phong còn cho rằng cô điên rồi.

Sau đó, cô chờ đến 12 giờ, Tạ Vân Trì cũng không tới.

Chờ tới khi gặp một nữ sinh cùng lớp với Tạ Vân Trì, cô ấy nói, Tạ Văn Trì căn bản không hề tới buổi tiệc mừng tốt nghiệp.

Kỳ thật muốn quên đi người mình thích rất khó.

Cô ra nước ngoài học, khóa tất cả những thứ kia lại, cố tình không chú ý đến những tin tức có liên quan đến Tạ Vân Trì, cố làm mình bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, cứ như thế hết mười năm, dường như mới quên đi được.

Nhưng mà, thậm chí không cần nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy ba chữ "Tạ Vân Trì", tất cả liền sụp đổ.

Mười năm trôi qua, dường như vẫn không thể quên di.

Sự yếu ớt cùng những giọt nước mắt, trong cùng một buổi chiều, như muốn vùi lấp cô.

Cô chớp chớp đôi mắt đầy chua xót.

Không ngẩng đầu, sau đó tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh.

Không khí trong phòng thực sự an tĩnh.

Mấy người còn lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều cảm thấy không khí có chút quái dị không nói lên lời, lại mơ hồ cảm thấy là do mình suy nghĩ nhiều.

Đàm Trinh bắt đầu âm thầm hối hận.

Thật là, tự dưng nhiều chuyện như vậy làm gì, cứ coi như không nghe thấy là được rồi, tình trạng bây giờ… Thật quá xấu hổ.

Tuy rằng nghĩ như vậy…

Nhưng vẫn muốn nhiều chuyện!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!