Chương 17: (Vô Đề)

Mưa to tới nhanh, mà đi cũng nhanh.

Tia chớp cùng tiếng sấm ngày càng xa, dần dần không còn dấu vết.

Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực bình phục hô hấp, thời điểm chuẩn bị đi vào giấc ngủ, giông tố đã hoàn toàn ngừng lại.

… Nhưng buổi tối hôm nay của Kỷ Minh Nguyệt, không hề ngủ ngon.

Kỳ thật nói đúng ra, cũng không thể tính là không ngủ ngon.

Ngày hôm sau cô có công việc, cần phải dậy sớm, trước khi ngủ Kỷ Minh Nguyệt đã đặt chuông báo thức.

Thời điểm chuông báo thức vang lên…

"Ưm… Em rất thích anh…"

"Ca ca…"

"Tạ, Tạ ca ca…"

Trong giây phút gương mặt kia hiện rõ trước mắt, Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng chuông báo thức rung trời ở bên tai, ôm chăn, mở bừng mắt.

Trần nhà đập vào mắt, rõ ràng đã rời khỏi giấc mơ, nhưng gương mặt trong giấc mộng kia lại càng rõ ràng hơn.

Rõ ràng đến mức cô…

Hổ thẹn lại chột dạ, còn mang theo một chút ngọt ngào đến kỳ lạ…

Thực sự khó hiểu.

Hơn nữa…

Kỷ Minh Nguyệt nhớ lại bản thân gọi anh như thế nào trong mộng.

Tạ ca ca.

Mẹ nó.

Tạ ca ca.

Cô nhớ lại, tối hôm qua khi nói chuyện về Thời Thần, Tạ Vân Trì nói đùa…

"Đều là bạn cùng trường, cũng coi như cùng nhau xem phim rồi, cậu còn gọi tôi là Tạ tiên sinh, thực sự có chút kỳ quái.

"

Lúc đó Kỷ Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều: "Vậy gọi là gì?"

Trong ngữ khí của Tạ Vân Trì mang theo chút trêu chọc: "Có thể suy xét cách gọi của Thần Thần, cũng gọi là ca ca.

"

Kỷ Minh Nguyệt: "…"

Đầu tiên là cả kinh, sau đó giật giật khóe miệng: "Gọi ca ca, cậu có cho tôi sinh hoạt phí không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!