Chương 13: (Vô Đề)

Hai ngày sau, Tạ Vân Trì cũng không quay lại vịnh Tinh Nguyệt.

Kỳ thật Kỷ Minh Nguyệt cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ có chút hy vọng anh quay lại, cũng có chút sợ phải gặp anh.

Thực sự quá phức tạp.

Bất quá Kỷ Minh Nguyệt không phải người sẽ canh cánh mãi một chuyện trong lòng.

Nói đúng ra, phương thức xử lý mọi việc của cô chính là…

Nếu suy nghĩ mãi vẫn không ra kết quả, vậy không cần cố gắng nữa.

Nói không chừng khi thời gian đến thì sẽ biết rõ thôi?

Kỷ · không biết gì nên rất yên vui· vẫn rất lười biếng · Minh Nguyệt, yên tâm thoải mái đem chuyện này bỏ ra sau, bắt đầu chuyện công việc.

Đang trong lúc xử lý số liệu, Kỷ Minh Nguyệt thấy Trịnh giáo sư gọi điện tới.

Cô ngồi ngay ngắn, giọng nói thanh thuần tiếp điện thoại, rất là lễ phép: "Alo, giáo sư ạ?"

"Minh Nguyệt.

" Trịnh giáo sư cười mấy tiếng, "Thầy muốn gọi cho em xác nhận một chút, ngày mốt em sẽ đến đúng không?"

"Đúng ạ.

"

Trịnh giáo sư: "Ôi, ngày mốt thầy lại có việc, phải đi thành phố S làm báo cáo, cho nên không đón em được.

Đến lúc đó thầy an bài một sinh viên đưa em đi tham quan, làm quen hoàn cảnh ở phòng thí nghiệm.

"

"Không thành vấn đề, giáo sư.

" Kỷ Minh Nguyệt cười cười.

"À đúng rồi Minh Nguyệt, còn có một việc, buổi chiều ngày mốt thầy có một lớp thực nghiệm cho sinh viên chưa tốt nghiệp.

Vốn dĩ là sinh viên của thầy sẽ lên lớp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vừa lúc em đến, hay là em dạy thay cho thầy đi?" Trịnh giáo sư thương lượng với Kỷ Minh Nguyệt, nói, "Giáo sư của em cũng từng đề cử với thầy, nói rằng em là sinh viên mà ông ấy tự hào nhất, trình độ không có chỗ chê.

"

Kỷ Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ mà đáp ứng.

… Dù sao sau khi bắt đầu học kỳ mới cô cũng phải lên lớp, hiện tại coi như làm quen trước một chút.

Hơn nữa, cái khác không nói, thực nghiệm là sở trường của cô.

Mới vừa cúp điện thoại, Kỷ Minh Nguyệt duỗi người chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ra ngoài ăn gì đó, điện thoại lại lần nữa vang lên.

Lần này, ngoài dự đoán, là thư ký Phương.

"Alo, Kỷ tiểu thư?" Thư ký Phương vẫn rất lịch sự, chẳng qua lần này rốt cuộc cũng chịu ngắt câu, "Cô còn nhớ việc ăn cơm chứ?"

"Ăn cơm?"

Thư ký Phương dừng hai giây, không hề cam tâm tình nguyện mà mở miệng nhắc nhở: "…Đón gió tẩy trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!