Tộc Tham Lang đã chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ, các Yêu tộc từ khắp nơi đã đổ về Vu Sơn vì hai tộc để chung vui.
Đông Vọng Cung, sừng sững trên đỉnh Vu Sơn, đã tồn tại hàng ngàn năm. Cung điện cổ kính này, với những mái ngói cong vút, những cây tùng cổ thụ cao vút, và những dãy hành lang uốn lượn theo vách núi, mang một vẻ đẹp vừa hùng vĩ vừa thanh thoát.
Vu Sơn, một ngọn núi kỳ vĩ, được chia cắt bởi một khe núi sâu hun hút, tựa như một vết cắt của trời đất. Đông Vọng Cung tọa lạc ngay bên cạnh khe núi này, với cổng chính hướng thẳng ra khoảng không bao la. Nổi bật với một đường Thiên Nhất Đạo – khe nứt chạy giữa đỉnh cao.
Hai bên sườn dốc và nguy hiểm trở thành, như một kiệt tác của Quỷ Phủ Thần Công. Đông Vọng Cung được xây dựng bên trái đường Thiên Nhất Đạo, với cửa chính là một vọng lâu uy nghi, xây dựng ở viền vực sâu.
Ở giữa hai vách núi có ba cầu vòm hùng vĩ nối liền hai bên, tạo lối đi an toàn qua Thiên Nhất Đạo. Bên phải đường Thiên Nhất Đạo là một quần thể cung điện.
Hai bên khe núi, những cung điện lộng lẫy được xây dựng trên các vách đá dựng đứng, tạo thành một quần thể kiến trúc độc đáo, lầu các tráng lệ với nhiều tầng lớn nhỏ, chủ yếu là nơi trú ngụ của những Yêu tộc không thích sống trong các hang động sâu thẳm.
Vào mùng 7 tháng 7, toàn bộ Vu Sơn được trang hoàng lộng lẫy. Mọi nơi đều được quét sạch sẽ, những dải lụa đào bay phất phới, hương hoa thơm ngát tỏa khắp nơi, và những chiếc đèn lồng lung linh rực rỡ chiếu sáng cả một vùng trời, tạo nên khung cảnh rực rỡ, tung hứng cho ngày vui quan trọng.....
Bên ngoài Đông Vọng Cung, trước cây cầu đá vòm lớn, có một chiếc kiệu hoa rực rỡ phủ hồng thêu hoa văn tinh xảo, thoang thoảng hương thơm bát ngát. Đặc biệt, kiệu hoa không được kéo bởi ngựa. Vây quanh là hàng tộc nhân, họ đều tụ tập để được tham gia lễ cưới quan trọng.
Ở giữa là Yến Quy Chi, mặc trang phục lộng lẫy, tỏa ra khí chất thanh nhãn.
Bên cạnh chiếc kiệu hoa, bốn nam nhân cường tráng đang chuẩn bị sẵn sàng. Họ cao lớn, nai sừng vai gấu, thân hình vạm vỡ. Xung quanh có bốn nữ nhân trong tộc đang giúp chỉnh sửa y phục cho họ, cài lên ngực những bông hoa đỏ thắm.
Yến Quy Chi giọng nói dịu dàng: Khổ cực cho bốn vị.
Người dẫn đầu vội vàng trả lời, kính đáp:
"Tộc trưởng đừng nói như vậy, ngài nói thế khiến chúng ta không dám nhận!"
Thì ra, chiếc kiệu hoa này không cần dùng ngựa kéo mà để cho chính các tộc nhân Tham Lang đảm nhận.
Vì Tô Phong Ngâm là Thiếu Tộc trưởng của tộc Đồ Sơn, lại sắp trở thành một phần của tộc Tham Lang, nên các tộc nhân đều rất hào hứng và tự nguyện tham gia. Họ xem việc kéo kiệu hoa là một vinh dự lớn, thể hiện sự đoàn kết và tình cảm của tộc nhân đối với vị Tộc trưởng phu nhân mới.
Hơn nữa, đây là ngày vui trọng đại của chính Tộc trưởng Tham Lang. Toàn bộ tộc nhân đều hoan hoan, ai ai đều tình nguyện sức lực. Với họ, việc hóa thành nguyên hình để kéo xe là một niềm tự hào, là cách thể hiện tấm lòng với Tộc trưởng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đủ điều kiện để làm nhiệm vụ này, chỉ những người mạnh mẽ, có thân hình cường tráng của một con sói đực, có gia đình hòa thuận, phu thê yêu thương, con cháu đông đúc mới được chọn để đảm nhận vinh dự này.
Bốn tộc nhân sau khi chỉnh trang xong xuôi, một cơn gió thổi qua, họ lập tức hòa thành nguyên hình. Bốn con sói to lớn xuất hiện, cao hơn một người trưởng thành, lông dày bóng sáng, trắng muốt, ngực rộng vai ngang, khí thế hiên ngang, dáng vẻ hùng dũng oai vệ.
Con sói dẫn đầu, quay sang nói với tộc nhân đi cùng:
"Căng mông thẳng lưng lên cho ta! Nếu làm hỏng chuyện hôn sự của Tộc trưởng, thì đừng hòng quay về đây!"
Các tộc nhân phía sau bật cười thành tiếng, có kẻ trêu chọc:
"Bạch đại ca, nhớ giữ chặt cái mông, chạy cho ổn vào nhé! Nếu chạy nhanh mà đụng phải mông ai đó thì khổ. Lỡ như đắc tội với phu nhân tương lai của Tộc trưởng, e rằng trở về nhà chỉ còn đường ngủ ở thư phòng thôi!"
Những lời trêu đùa khiến Yến Quy Chi cũng không nhịn được mà cười khẽ, khóe môi nhếch mép. Bốn con sói đực vươn vai, ngẩng đầu hừ một tiếng, không chịu khuất phục, hắt ra một luồng hơi trắng, như muốn nói:
"Các ngươi đang ghen tị đấy à!"
Khung cảnh xung quanh tràn ngập tiếng cười sảng khoái và niềm vui của tộc nhân.
Chưa bao lâu sau khi các tộc nhân chuẩn bị xong, từ phía Đông Vọng Cung lại xuất hiện thêm một con sói đực to lớn, lông đen bóng loáng, bụng trắng muốt.
Con sói này vạm vỡ hơn hẳn những con khác, lông óng mượt, tứ chi cường tráng, móng vuốt sắc nhọn như dao, rõ ràng khác xa sự mạnh mẽ của các tộc nhân thông thường.
Nó thong thả bước qua cầu đá, tiến đến gần Yến Quy Chi. Trên cổ nó cũng đeo một đóa hoa đỏ rực, biểu cảm cho niềm vui ngày đại hỷ.
Khi đến bên Yến Quy Chi, nó nhẹ sượt qua người nàng một cách dịu dàng, rồi từ từ quỳ xuống, sau đó nằm xuống, ra hiệu cho nàng lên lưng.
Yến Quy Chi lùi lại một bước, đôi mắt thoáng qua vẻ bất lực pha chút kinh ngạc. Cuối cùng, nàng khẽ tiếng gọi, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!