Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Yến Quy Chi tỉnh dậy. Đêm qua ngủ say, Tô Phong Ngâm trong giấc ngủ đã vô thức nghiêng người sang phía Yến Quy Chi, lăn vào trong vòng tay nàng. Vì Yến Quy Chi ngủ không sâu, nên ngay khi Tô Phong Ngâm chạm vào, nàng liền tỉnh.
Mỗi khi Yến Quy Chi lùi ra một chút, Tô Phong Ngâm lại nhích lại gần như trêu chọc. Yến Quy Chi cũng chiều theo, chỉ kéo chăn gấm lên đắp kín cho cả hai rồi ngủ tiếp. Sáng sớm, hai người cứ thế quấn quýt bên nhau.
Khi Yến Quy Chi thức dậy và mặc quần áo, Tô Phong Ngâm cũng tỉnh. Nàng uể oải dựa vào mép giường, vẻ quyến rũ hiện lên rõ ràng. Mái tóc đen dài xõa xuống từ bờ vai, ánh mắt mơ mộng, trông có chút lười biếng và buông thả.
Yến Quy Chi quay lại nhìn thấy Tô Phong Ngâm, nhẹ nhàng hỏi:
"Đánh thức ngươi rồi sao?"
Tô Phong Ngâm lắc đầu, chỉ khẽ hỏi:
"Ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Giọng nói nàng vừa cất lên đã mềm mại và ngọt ngào, khiến người nghe như tan chảy nửa bên xương.
Yến Quy Chi trả lời:
"Ta định đến nhờ Đại tẩu búi tóc giúp, lát nữa còn phải ra sân bái tế tổ tiên."
Tô Phong Ngâm có chút hờn dỗi nói:
"Có ta ở đây rồi, còn phiền đến Đại tẩu làm gì."
Sau đó, nàng mặc y phục vào, tiến đến chỗ Yến Quy Chi và kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Yến Quy Chi cũng không từ chối lời đề nghị của Tô Phong Ngâm, mà dịu dàng mỉm cười đáp:
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Tô Phong Ngâm cầm lấy một chiếc lược gỗ và nói:
"Nói với ta phiền toái làm gì chứ."
Tô Phong Ngâm gỡ trâm cài tóc của Yến Quy Chi, mái tóc trắng như tuyết xõa xuống như thác nước.
Nàng nhẹ nhàng dùng lược gỗ chải tóc cho Yến Quy Chi từ gốc đến ngọn, vừa chải vừa lẩm bẩm điều gì đó.
Yến Quy Chi thính tai, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tô Phong Ngâm nên hỏi:
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Tô Phong Ngâm cười và đáp:
"Một chải chải từ đầu đến cuối, hai chải tóc bạc ngang mày."
Yến Quy Chi hỏi:
"Đây là lời nói của người Đồ Sơn các ngươi sao?"
"Đây là lời chúc dành cho các nữ tử ở nhân gian khi xuất giá, mong ước phu thê đồng lòng, ân ái trăm năm." Tô Phong Ngâm tinh nghịch, cười nói:
"Hôm nay cô nương đã xuất giá, thiếp thân đây là hảo tâm chúc phúc cho ngươi."
Yến Quy Chi khẽ mỉm cười, không nói gì thêm với lời trêu đùa của Tô Phong Ngâm.
Đến khi Tô Phong Ngâm búi tóc cho Yến Quy Chi xong, Yến Quy Chi đưa cho nàng một cây trâm cài tóc, nhưng Tô Phong Ngâm không nhận mà lấy từ trong ngực ra một sợi dây đỏ để búi tóc cho Yến Quy Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!