Chương 62: Trời quang sau cơn mưa

Editor: Saki

"Càng nghĩ càng tức! Không được, chị phải quay lại cãi nhau với họ một phen." Tưởng Mân nói, "Không thể để họ coi thường người Kinh Bắc chúng ta được."​Cô vừa mở miệng nói, khiến hai người kia sững sờ.

Trần Chanh xua tay, Tiểu Doãn hiểu ý, nhanh chóng suy nghĩ cách trả lời: "Bà ba, chị Chanh bảo bà đừng nóng vội, chuyện nhỏ thôi… không cần để tâm."​không phải ảo giác chứ?

Trần Chanh viết những điều muốn nói lên giấy.​Cô ấy mang họ mẹ chồng và được bà cưng nhất đấy.

Tiểu Doãn đọc theo: "Xin bà đợi một lát, chị Chanh nói sẽ qua gặp bà ngay."​Ai xem xong tối nay mà chẳng biết cả nhà họ Tống đều quý em, em và Tiểu Tế quan hệ tốt.

Tưởng Mân đang lúc nóng giận, dần dần bình tĩnh lại: "Không cần phải vội vàng qua đây đâu, chị chỉ nói lúc đang tức giận thôi. Nhà họ Thẩm chúng ta là người có phẩm cách, sao có thể so đo với họ chứ."​"

"Bà ba cứ đợi ở khách sạn, chị Chanh sẽ đến ngay." Tiểu Doãn khuyên nhủ, "Bà nói đúng lắm, không đáng để tức giận đâu. Bà đừng để ý họ, là họ thiếu lịch sự mới dám nói những lời như vậy trước mặt bà!"​Thậm chí âm lượng cũng không kiềm chế nữa.

Lời Tiểu Doãn nghe êm tai, Tưởng Mân nguôi giận phần nào.​Trần Chanh đập vai anh một cái: "Được voi đòi tiên, đúng là đồ chó.

Trần Chanh vỗ nhẹ vai Tiểu Doãn.​Trần Chanh lắc đầu: "Em đưa chị về nhà.

Tiểu Doãn dịu dàng chào tạm biệt Tưởng Mân, rồi tắt điện thoại.​Anh đã không còn cách nào để chứng minh nữa.

"Em làm tốt lắm, ngày mai đến giờ trà chiều em muốn ăn gì cũng được." Trần Chanh mỉm cười nói.​ết, vậy mà chúng ta lại bị người ta thương hại.

Tiểu Doãn vui vẻ đứng dậy, lấy áo khoác cho Trần Chanh và hỏi: "Bà chủ ơi, chị thật sự định qua đó sao? Em tưởng chị chỉ nói cho có lệ thôi."​"Nhắc đến Trình Hà Châu, chị nói nhỏ với em này, lần trước bà ta tiếp đãi em không chu đáo, chuyện truyền đến tai ba, biết em bị thiệt thòi trong bữa tiệc, ông ấy còn đặc biệt gọi điện cho anh ba em nói chuyện này, ông ấy còn gặp riêng chồng Trình Hà Châu nữa.

Người bình thường đều cảm thấy phiền phức và sợ làm phiền người khác, nên hầu hết sẽ lịch sự từ chối, thuận theo tình thế, vừa giữ được thể diện, lại không cần phải đích thân đi đón người, tốt biết mấy.​Lời Tiểu Doãn nghe êm tai, Tưởng Mân nguôi giận phần nào.

"Không yên tâm, để chị qua xem." Trần Chanh mặc áo khoác vào, chải lại tóc, búi thành kiểu búi thấp.​"

Tiểu Doãn biết được một số chuyện nội bộ nhà họ Thẩm, không nhịn được tò mò hỏi: "Bà chủ ơi, chị và gia đình bà ba làm lành với nhau, có phải vì bà ba đã thay đổi không? Nên chị không còn để tâm đến chuyện cũ nữa?"​"

"Không phải là không để tâm." Trần Chanh bỏ tay xuống sau khi chỉnh tóc xong, "Tính cách của chị ba vốn như vậy, chị và chị ấy không có xung đột về lợi ích, đương nhiên sẽ thân thiện với nhau."​"Đừng có nịnh chị nữa.

Nếu có xung đột lợi ích, có lẽ thái độ của Tưởng Mân đã khác.​"

Trần Chanh phân biệt rõ điều đó, không vạch trần ra, cũng không vì một chút thiện ý của Tưởng Mân mà quên đi chuyện quá khứ.​Tống Tế Lễ nhìn Trần Chanh, chợt hiểu ra vì sao trước đây không ai xem trọng mối quan hệ của họ.

"Người một nhà sống với nhau, có lúc cần mơ hồ thì cứ mơ hồ." Trần Chanh mỉm cười nhẹ.​"Cũng đúng lúc thôi, Tiểu Tế vừa đến, có đủ mặt mọi người rồi bà mới tới mới phải.

Vì chuyện Thẩm Băng Vi mất tích mà luôn cảm thấy có lỗi với cô, Tưởng Mân chỉ là hay càu nhàu, chứ chưa từng thật sự có ác ý với cô.​Tin này nối tiếp tin kia ập đến.

Tiểu Doãn nhìn Trần Chanh đầy ngưỡng mộ: "Bà chủ, em thấy cả người chị đều tỏa sáng đấy!"​Trần Chanh nhìn quanh hội trường, có lẽ vì đèn bốn góc phòng tối, không bật đèn trần, hơi tối tăm, những ánh mắt nhìn về phía họ trở nên táo bạo hơn.

Giọng nói ngọt ngào, kéo dài âm cuối nghe rất dễ thương.​tốt quá!

"Đừng có nịnh chị nữa." Trần Chanh chỉ vào bức tranh chưa hoàn thành, "Em cất giữ cẩn thận nhé, chú ý chống ẩm, dạo này độ ẩm không khí cao lắm, tranh phải để trong phòng chống ẩm."​Nghĩ cũng tội, chắc ở nhà không ít lần chịu khổ.

"Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Tiểu Doãn rất quan tâm đến những bức tranh sẽ triển lãm này, vì nó liên quan đến hạnh phúc tương lai của anh.​"Người câm gì chứ?

Trần Chanh dặn dò xong xuôi, lái xe đến khách sạn tìm Tưởng Mân.​Trần Chanh lại tò mò: "Vũ Chỉ có thanh danh xấu lắm sao?

Không ngờ Tưởng Mân thật sự ngoan ngoãn đứng ở cửa, chẳng đi đâu cả.​"Ầm ĩ là anh cả và anh hai ở Kinh Bắc, một nhà anh ba ở Giang Đô đương nhiên không góp vui rồi, cô tư đã về nhà họ Tống, hai nhà họ chẳng có gì để tranh giành.

"Tiểu Tư, ở đây này." Tưởng Mân thấy Trần Chanh thật sự đến, cách gọi càng thân thiết hơn.​"

Trần Chanh bước tới, Tưởng Mân không đợi được, chủ động chạy về phía cô.​Chúng tôi đều hiểu lầm rồi.

Cuối cùng cũng đợi được người đến, Tưởng Mân không nhịn được mà mách: "Những người này thấy ông bà đều không còn nữa nên bắt nạt người nhà họ Thẩm chúng ta. Không đưa ra được chút bằng chứng nào, mở miệng đã bảo em là Vũ Chỉ."​Tưởng Mân nghe tiếng cười của Trần Chanh, nhìn cô chăm chú không rời mắt.

Trần Chanh từ tốn gõ vào ghi chú: "Chị ba nghĩ em không phải sao?"​"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!