Editor: Saki
"Tống Tế Lễ nhìn cô, khóc mi
ngờ không em?"
"Chắc chắn là không." Trần Chanh ngượng ngùng né
tránh ánh mắt anh, cô tựa đầu vào vai anh để tránh đối
điện, sợ bị anh nhìn thấu tâm tư.
Tổng Tế Lễ đặt tay lên co cô, Trần Chanh vòng tay qua.
vai anh, ôm chặt không cho anh đẩy ra.
Hành động giấu đầu hở đuôi của cô khiến Tống Tế Lễ
bật cười.
"Em đè lên cây đàn guitar rồi." Anh cười nói.
Trần Chanh vội vàng buông tay, cô ngôi lại vị trí cũ,
mặt đỏ bừng: "Xin lỗi anh."
"Tống Tế Lễ thảnh thục gảy dây đàn, một đoạn hợp âm
nhẹ nhàng, vui tươi từ từ tuôn ra từ đầu ngón tay anh.
¡ mừng nhé?" Anh ấn năm ngón tay.
lên dây đàn, tiếng nhạc chợt dừng lại.
Trần Chanh ngồi xếp bằng, hỏi: "Hát bài(Ngày Tốt
Làảnh)à?"
"Em học những bài này ở đâu vậy?" Tống Tế Lễ tựa
lưng vào tường một cách lười biếng, cằm hơi ngắng lên,
ánh mắt uễ oải, cây đàn guitar đặt ngang đùi.
Dáng vẻ và biểu cảm của anh đều rất quyền rũ, Trần
Chanh không dám nhìn, ngượng ngùng quay đi.
"Vì quá căng thăng nên nói năng lắp bắp.
"Là… học từ Tiếu Vũ."
"Tống Tế Lễ tựa một lúc, trong đầu tìm kiếm nên đàn bài
gì cho cô,
"Ngón cái anh khẽ búng dây đản, âm thanh vang lên thu
hút ánh mắt của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!