Chương 50: Trời quang sau cơn mưa

Editor: Saki

Trần Chanh bỗng trở nên lo lắng, ánh mắt bất lực nhìn về phía Tống Tế Lễ.​Nghe xong lời giải thích dài của Lâm Phương Nhàn, Trần Chanh cảm thấy như được mở ra một lối tư duy mới, không kìm được cảm giác ngưỡng mộ và yêu mến với bà.

"Không sao đâu, vào nhà trước đi." Tống Tế Lễ đặt tay lên vai Trần Chanh, vỗ nhẹ để trấn an.​Chuyện này không có gì.

Lâm Phương Nhàn tự tin ném túi xách lên tủ ở hành lang, xắn tay áo lên và định quay ra ngoài thì bị Tống Tế Lễ giữ lại.​ết mất!

"Mẹ, mẹ cũng vào trong đi." Tống Tế Lễ kéo Lâm Phương Nhàn về phía Trần Chanh.​"

Lâm Phương Nhàn tránh ra, mặt nghiêm nghị, không hạ giọng: "Con để mẹ xem thử nhà nào mà thiếu tinh tế đến thế, con gái mẹ còn đang ốm mà đã vội vàng đến nhà thăm."​Lâm Phương Nhàn hài lòng véo má Trần Chanh.

Trần Chanh càng thêm hoảng.​Là chủ nhà, nên Trình Hà Châu với tư cách khách tự đến thăm, đương nhiên phải tự giới thiệu mình.

Cô lo lắng việc này sẽ quá xúc phạm đối phương.​" Lâm Phương Nhàn khẽ cười nhạt, "Chúng tôi cũng không đủ tư cách làm ăn với bà, sau này bà đừng tìm Tiểu Chanh nữa.

"Yên tâm, mẹ biết chừng mực mà." Lâm Phương Nhàn khẽ an ủi Trần Chanh.​Can thiệp gì chứ, Tiểu Chanh là con gái tôi, là con dâu tôi, không có sự đồng ý của nó, làm sao tôi đứng ở đây được?

Tống Tế Lễ: "Để con xử lý, mẹ đưa Chanh vào nhà trước đi."​"

Vì Lâm Phương Nhàn không biết rõ nội tình, không hiểu được nỗi lo của Trần Chanh, Tống Tế Lễ cũng sợ dù với ý tốt nhưng một số hành động vô tình có thể làm tổn thương Trần Chanh.​"Thưa bà, đó là bà tư nhà họ Liêu.

"Hai đứa vào trong trước đi."​Trần Chanh vỗ nhẹ vai anh, bật đèn pin điện thoại chiếu lên trần nhà.

Không biết Lâm Phương Nhàn lấy sức từ đâu, hai tay đẩy cả hai vợ chồng vào phòng khách rồi đóng cửa lại.​"Sao những khách hàng khác không đến thăm, chỉ có bà đến thế?

Trần Chanh nắm tay áo Tống Tế Lễ, ra hiệu hỏi: Liệu có chuyện gì không? Em lo mẹ sẽ gặp khó khăn.​Trần Chanh hiểu lầm, an ủi anh: Mẹ nói vậy chỉ là nói cho có, anh đừng để tâm.

Cô hiểu rõ ai tốt với mình, lúc này điều lo lắng nhất là về Lâm Phương Nhàn. Nghe nói bà là con gái út được cưng chiều trong gia đình, từ nhỏ đã sống sung túc, tính tình dịu dàng, chưa từng nếm trải khó khăn. Với địa vị của nhà họ Lâm ở Cảng Đô, không ai dám làm mất mặt tiểu thư nhà họ. Theo bản năng, cô cảm thấy Lâm Phương Nhàn không nên xuất hiện ở những nơi có tranh cãi.​Tống Tế Lễ lấy tay che mắt Trần Chanh: "Dừng lại, không được học hư.

Không chỉ Trần Chanh, ngay cả Tống Tế Lễ cũng hơi bối rối với tình huống hiện tại.​Không biết Lâm Phương Nhàn lấy sức từ đâu, hai tay đẩy cả hai vợ chồng vào phòng khách rồi đóng cửa lại.

Nhưng may mắn là anh hiểu rõ năng lực của mẹ mình, chuyện nhỏ này không làm khó được bà.​"

"Không sao đâu, nếu em không yên tâm…" Tống Tế Lễ nảy ra ý tưởng, dẫn Trần Chanh đến sau màn hình, mở camera cửa ra vào, "Chúng ta xem từ đây."​Không chỉ Trần Chanh, ngay cả Tống Tế Lễ cũng hơi bối rối với tình huống hiện tại.

Trần Chanh cảm thấy như đang theo dõi lén, né sang một bên.​Trình Hà Châu nắm chặt giỏ trái cây, nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt dịu dàng có ý cười, cảm nhận được sự sắc bén trong lời nói của bà, chỉ một tiếng "bà Liêu" đã gián tiếp nhắc nhở về chuyện buổi tiệc.

"Xem camera cửa nhà mình có gì không hợp lý đâu?" Tống Tế Lễ đặt hai tay lên vai Trần Chanh, "Vẫn phải theo dõi, lỡ như có chuyện gì thì sao?"​"

Trần Chanh thấy có lý, bước tới gần hơn một chút.​"Yên tâm, đó là lời thật lòng của mẹ đấy.

Ở hành lang dẫn từ thang máy đến sảnh nhỏ trước cửa nhà, Lâm Phương Nhàn thong thả bước ra, còn giả vờ nói với trợ lý: "Ai vậy? Phiền phức thật. Ở Giang Đô có nhà họ Trình nào nhỉ? Tôi chỉ biết chủ nhiệm Trình ở bệnh viện thành phố, nhưng ông ấy đâu phải người thích đến nhà người khác làm phiền."​"Tôi là khách hàng của cô Trần Chanh ở phòng tranh.

Mặt Trình Hà Châu tái đi, cười gượng gạo.​Nói thật, họ cũng không biết điều, chỉ vì hợp tác vài lần những năm trước, lần trước còn dám đến nhà, xưng anh gọi em với A Quyền.

"Thưa bà, đó là bà tư nhà họ Liêu." Người trợ lý báo cáo.​Cô hiểu rõ ai tốt với mình, lúc này điều lo lắng nhất là về Lâm Phương Nhàn.

"Nhà họ Liêu à?" Lâm Phương Nhàn cố ý kéo dài giọng, "Nhà chúng tôi có hợp tác gì với họ đâu, quan hệ cá nhân càng không có, dù sao nhà họ Liêu cũng chỉ mới giàu lên từ thời ông già của họ. Nói thật, họ cũng không biết điều, chỉ vì hợp tác vài lần những năm trước, lần trước còn dám đến nhà, xưng anh gọi em với A Quyền."​A Linh như con cũng biết đấy, rất nghe lời gia đình, là cô gái ngoan, nên không dám cãi lại người lớn.

"Theo tôi, nhà họ Tống cũng không giữ thể diện, ai đến kết thân cũng được, chẳng biết người ta chỉ muốn mượn danh trăm năm của nhà họ Tống. Nhà họ Lâm chúng tôi khác, ngưỡng cửa cao lắm, không cùng đẳng cấp, ai với bà kết nghĩa anh em, ôi, nói thật, cũng chỉ có A Quyền tính tình tốt, chịu nể mặt người ta thôi."​"

Trong nhà, Tống Tế Lễ nghe xong muốn cười.​Trần Chanh cảm thấy khá khó tin, nhưng đó không phải điều quan trọng, cô rất biết ơn Lâm Phương Nhàn đã đứng ra bênh vực mình.

Trần Chanh hiểu lầm, an ủi anh: Mẹ nói vậy chỉ là nói cho có, anh đừng để tâm.​"Bà đừng nên tiếp xúc nhiều với Tiểu Chanh nhà chúng tôi nữa.

"Yên tâm, đó là lời thật lòng của mẹ đấy." Tống Tế Lễ khẽ cười.​" Tống Tế Lễ đặt hai tay lên vai Trần Chanh, "Vẫn phải theo dõi, lỡ như có chuyện gì thì sao?

Mắng thì không tha ai, có cơ hội là dạy dỗ.​"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!