Editor: Saki
Trần Chanh cầm đồng xu, ấn vào lòng bàn tay mềm mại, cảm giác châm chích nhẹ nhàng giúp cô giữ tỉnh táo. Trần Chanh nhìn chằm chằm vào anh vài giây, hỏi: "Tống Tế Lễ đã mua chuộc con à?
Cô rất rõ ràng về hậu quả mà Trần Ngạo Sương đã tranh luận cho cô. Thẩm Trạc quyết tâm nói hết tất cả, sợ rằng Trần Chanh không hiểu ý của anh ấy.
Người cha chỉ tập trung vào sự nghiệp gia đình chắc chắn sẽ không cho phép những chuyện nhỏ nhặt làm hỏng mối quan hệ hợp tác giữa hai gia đình."
Cô vốn là một cô gái mồ côi, lại mắc chứng bị câm từ nhỏ."
Ở nhà họ Thẩm, cô đã nhận được rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ khác mất cha mẹ từ nhỏ, nên không nên để Trần Ngạo Sương gặp khó khăn. Trần Chanh đang tìm lý do để rời đi trước.
Cô dùng ngón cái búng đồng xu, chăm chú nhìn theo, mọi thứ xung quanh như chậm lại, giống như một đoạn phim được cắt ghép từng khung hình, có thể thấy được quỹ đạo xoay chuyển và cảm nhận được những thay đổi phức tạp trong tâm trạng của cô trong những ngày qua."Cô út.
Cô lo lắng chờ đợi kết quả cuối cùng. Trần Chanh dùng ghi chú trên điện thoại để giao tiếp với anh ấy: "Cô vẽ rất nhanh.
Đồng xu rơi giữa không trung, Tống Tế Lễ vững vàng bắt lấy, đặt trước mặt cô, giọng nói bình thản: "Mặt phải."
"
Khi anh mở lòng bàn tay ra, đúng là mặt phải. Cô rất rõ ràng về hậu quả mà Trần Ngạo Sương đã tranh luận cho cô.
"Vận may sao lại kém thế?" Tống Tế Lễ hỏi."
Trần Chanh đang định trả lời thì anh quay người đi nhận ba quả bóng từ người đánh bóng, chọn hai quả để lại. Trần Chanh có chút khó tin vào những gì mình vừa nghe, cô lùi lại nửa bước, gót chân chạm vào cột đá, lại không muốn để lộ sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực dâng trào.
Đột nhiên anh quay lại, nói với giọng điệu châm biếm: "Tôi biết rồi, may mắn cho tôi."
"
Bốn chữ đơn giản khiến Trần Chanh cảm thấy mặt mình nóng bừng. Có lẽ —
Khi cô kịp phản ứng, trận đấu đã bắt đầu. Nghĩ rằng dù không kết hôn, cô vẫn có thể ở bên mẹ, chăm sóc mẹ trong những năm tháng còn lại, làm tròn chữ hiếu.
Ánh mắt cô dõi theo quả bóng, rơi vào người Tống Tế Lễ. Bốn chữ đơn giản khiến Trần Chanh cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Anh chính xác đoán được vị trí rơi của bóng, cầm vợt bằng tay trái, mạnh mẽ vung lên, cơ thể chuyển động, những sợi tóc trước trán bay lên, lộ ra xương mày cương nghị, đánh ra một cú đập không ai có thể cản nổi."Cô hiểu ý con chứ?
Một cú ném đẹp mắt, quả bóng lao đi với tốc độ nhanh nhất, phát ra âm thanh trong trẻo "bùng". Nhưng những gì anh ấy nói như cơn gió lạnh buốt mùa đông, thấm vào cổ áo, dọc theo xương sống, sát vào da thịt, khiến cô đứng sững lại.
Như một viên đạn, trúng ngay vào trái tim. Trần Chanh lẽ ra phải biện minh cho bản thân, tại sao họ lại nghĩ như vậy về cô.
Cô đã tìm thấy câu trả lời ẩn chứa trong những suy nghĩ hỗn loạn. Trần Chanh đang định trả lời thì anh quay người đi nhận ba quả bóng từ người đánh bóng, chọn hai quả để lại.
Có lẽ —"
Kết hôn với Tống Tế Lễ là lựa chọn tốt nhất mà cô có thể có lúc này. Như một viên đạn, trúng ngay vào trái tim.
–Một cú ném đẹp mắt, quả bóng lao đi với tốc độ nhanh nhất, phát ra âm thanh trong trẻo "bùng".
Trần Chanh lặng lẽ rời khỏi trận đấu vào nửa sau khi diễn ra sôi nổi, một mình đi dọc theo con đường đầy lá vàng trở về phòng. Một chiếc lá đơn giản dưới đầu ngón tay cô, sinh ra hơn mười sắc thái vàng khác nhau, mang đến cảm giác kỳ quái khó tả, nhưng mỗi lần nhìn lại đều bị màu sắc phong phú làm cho kinh ngạc.
Đi một đoạn rồi dừng lại, thỉnh thoảng lấy điện thoại chụp hình, thỉnh thoảng ngồi trên ghế đá nghiên cứu, buồn chán đếm xem lá có bao nhiêu màu sắc khác nhau. Khi cô kịp phản ứng, trận đấu đã bắt đầu.
Thẩm Trạc tìm thấy Trần Chanh và thấy cảnh tượng trước mắt. Trong mắt anh ấy, đây là cơ hội tuyệt vời để đưa Trần Chanh ra khỏi cuộc sống của họ.
Cô cúi đầu trên ghế đá, ngón cái vẽ vẽ trên màn hình điện thoại. Đột nhiên anh quay lại, nói với giọng điệu châm biếm: "Tôi biết rồi, may mắn cho tôi.
Một chiếc lá đơn giản dưới đầu ngón tay cô, sinh ra hơn mười sắc thái vàng khác nhau, mang đến cảm giác kỳ quái khó tả, nhưng mỗi lần nhìn lại đều bị màu sắc phong phú làm cho kinh ngạc. Đầu năm nay cô trở về, mọi thứ lại quay về như cũ, bà nội chỉ nhìn thấy cô, chúng con lại trở về góc khuất, không còn nhận được sự chú ý của bà nội nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!