Chương 2: Trời quang sau cơn mưa

Editor: Saki

Tống Tế Lễ đứng ngược ánh sáng, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Tống Tế Lễ muốn giơ tay vuốt ve.

Anh cúi người thấp, mắt kính trượt xuống hai bên sống mũi. Anh nâng tay lên, ngón cái và ngón giữa nâng viền kính, ngón trỏ để lơ lửng, nhẹ nhàng gắng sức, gân xanh nổi trên mu bàn tay, nhấc lên sống mũi. Anh nâng tay lên, ngón cái và ngón giữa nâng viền kính, ngón trỏ để lơ lửng, nhẹ nhàng gắng sức, gân xanh nổi trên mu bàn tay, nhấc lên sống mũi.

Một động tác nhỏ không chút để ý nhưng lại vô cùng gợi cảm. Tưởng Mân một lúc không thể suy nghĩ thông suốt, kéo tay áo chồng, lo lắng hỏi: "Chúng ta chắc chắn phải làm ăn với nhà họ Tống, mà thị trường phía Nam đều do anh phụ trách.

"Cô Trần, lúc nãy tôi muốn hỏi, chuyện kết hôn với tôi, cô nghĩ thế nào?"Có lễ độ, nhưng không nhiều lắm.

Trần Chanh không gật đầu cũng không lắc đầu, cô há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, cúi thấp đầu xuống." Thẩm Giáng Dịch hạ thấp giọng, "Cô ấy vẫn sống trong nhà chúng ta, em là người lớn mà sao lại nói những điều sai sự thật như vậy?

Tống Tế Lễ tì tay vào viền cửa sổ xe, người lại hạ thấp hơn. Trần Chanh tránh ánh mắt của anh.

Dường như anh rất cố chấp, nhất định phải ngang tầm mắt nói chuyện với cô. Anh rất phù hợp với áo sơ mi đen, toát lên đúng vẻ sang trọng và phóng khoáng.

Trần Chanh tránh ánh mắt của anh."Em…

Tống Tế Lễ nhìn cô chăm chú vài giây. Trần Chanh dừng lại ở góc cầu thang.

Sao anh cảm thấy… cô gái ngốc nghếch này lại dễ thương làm sao. Anh cúi người thấp, mắt kính trượt xuống hai bên sống mũi.

Trần Chanh hơi sợ. Người bình thường biết đối tượng mai mối là người khuyết tật thì sẽ tránh xa, việc công tử nhà họ Tống muốn hủy hôn là điều bình thường.

Dù Tống Tế Lễ trông đẹp trai hơn cả hot boy cũng không thể xóa tan nỗi sợ hãi trong lòng cô. Cô chỉ nghĩ đến những nhân vật phản diện tàn ác trong phim hành động. Tài xế đưa Trần Chanh đến biệt thự nhỏ của nhà họ Thẩm.

Nếu anh có động thái xấu, vết sẹo quấn quanh cánh tay càng thêm vẻ lưu manh, cơ bắp khỏe khoắn toát lên sức mạnh không thể kháng cự. Nếu có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Cô tưởng anh sẽ có những hành động hung bạo, nhưng cuối cùng anh chỉ hạ người xuống, bắt lấy ánh mắt cô đang trôi đi. Thẩm Giáng Dịch gật đầu: "Được được được, mệt thì nghỉ, chuyện khác để ngày mai.

Anh nói: "Đừng để ý những lời của thằng nhóc kia."

"

Trần Chanh co rúm người, mái tóc hơi rối có sợi vểnh lên. Tống Tế Lễ muốn giơ tay vuốt ve. Cửa kính xe nâng lên, Trần Chanh cuối cùng thoát khỏi không khí nặng nề.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, anh cứng rắn kiềm chế. Trần Chanh không gật đầu cũng không lắc đầu, cô há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, cúi thấp đầu xuống.

Cô gái vốn đã nhút nhát, nếu vuốt ve một cái, biết đâu tối nay cô sẽ về nhà quyết tâm hủy hôn. Cô ngồi trong xe đủ mười phút, chuẩn bị tâm lý rồi mới bước xuống.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Tống Tế Lễ cho tay vào túi, anh đứng thẳng người, lùi lại hai bước."Em đã nói rằng mối hôn nhân này để cháu gái em đi, nhưng nhà họ Thẩm nhất định phải đẩy cô ấy vào, thật ra không phải em có thành kiến với cô ấy.

Trần Chanh mang theo nỗi sợ hãi vẫn chưa tan, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với anh. Anh ba và chị dâu đang ngồi trong phòng khách.

— Cảm ơn. Mẹ biết rằng cô ấy đến Giang Đô mà bị thiệt thòi ở nhà chúng ta, mẹ sẽ nghĩ gì?

Cô nắm tay thành quyền, ngón cái nhẹ chạm hai lần. Trần Chanh gật đầu cảm ơn, rồi lên lầu.

Cô nghĩ, Tống Tế Lễ là người có lễ độ."

Nhưng rồi lại nhớ lúc anh vừa nắm áo Tống Diệp Lương, nhẹ nhàng như nhấc con gà con. Tống Tế Lễ đứng ở bên đường, không hề hay biết cô gái đang đánh giá anh thế nào.

Có lễ độ, nhưng không nhiều lắm."

Tống Tế Lễ đứng ở bên đường, không hề hay biết cô gái đang đánh giá anh thế nào. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười hờ hững, hai đường nét hai bên môi lộ ra hàm răng trắng, toát lên vẻ bất cần đời. Tiểu Chanh bị mất tiếng, không phải là câm, sao lại gọi cô ấy là người khuyết tật?

Chiếc áo sơ mi hoàn hảo phủ đôi vai rộng, được giấu gọn trong quần, gió thổi bay phần vạt áo."Cô Trần, lúc nãy tôi muốn hỏi, chuyện kết hôn với tôi, cô nghĩ thế nào?

Anh rất phù hợp với áo sơ mi đen, toát lên đúng vẻ sang trọng và phóng khoáng. Nếu anh có động thái xấu, vết sẹo quấn quanh cánh tay càng thêm vẻ lưu manh, cơ bắp khỏe khoắn toát lên sức mạnh không thể kháng cự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!