Editor: Saki
Ngày sinh nhật mười hai tuổi, Trần Ngạo Sương dẫn theo một cậu bé trạc tuổi cô về nhà, nói rằng đó sẽ là bạn chơi sau này của cô.
Cậu bé là người bạn đầu tiên cũng như là người bạn cuối cùng.
Trần Chanh rất vui vẻ khi có bạn chơi. Họ cùng nhau tan học về nhà mỗi ngày, và vào buổi tối sau khi kết thúc các lớp học thêm, họ sẽ chạy qua con đường dài lát đá cuội đến trang trại để
tìm nhau.
Cậu bé không chê bai Trần Chanh vì ít nói, bản thân cậu bé cũng rất ít nói. Họ cùng nhau làm rất nhiều việc thú vị.
Ghép hình, xây dựng bằng khối, nhảy ô, tô
màu…
Đọc Full Tại
Một ngày nọ, Trần Chanh háo hức hỏi cậu bé có muốn đi công viên giải trí vào cuối tuần không. Cậu từ bàn học ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Trần Chanh, tôi sẽ về quê với mẹ, từ giờ không cần phải chơi cùng cậu nữa."
Trần Chanh hỏi cậu có thể đi công viên giải trí trước khi đi không.
Họ đã hứa sẽ cùng nhau ngồi trên vòng đu quay ngựa gỗ và bập bênh.
Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: "Vì cậu, tôi bị bạn học ở trường cô lập và chế giễu. Họ rõ ràng sợ cậu là người câm, tại sao tôi phải chịu đựng điều đó? Nếu không phải vì bà ấy đưa tiền cho gia đình chúng tôi để lo viện phí phẫu thuật cho ba tôi, tôi đã không muốn đi học cùng cậu."
Trần Chanh choáng váng, cây bút rơi khỏi tay, lăn đến bên cửa.
Những lời cậu nói vang vọng trong đầu Trần
Chanh.
Nếu không phải vì tiền, cậu sẽ không phải chơi với cô, càng không cần phải chịu đựng sự bắt nạt ở trường.
Cậu không muốn nói rõ sớm hơn, tại sao lại phải lừa dối?
"Tôi đã không chịu đựng nổi nữa."
Có lẽ sắp rời đi, không cần phải lo lắng nữa, cậu phàn nàn vì đã chịu đựng đau khổ, mỗi lần phải chịu thiệt thòi vì không nói được, cậu lại lấy đó làm niềm vui để tiếp tục sống.
Trần Chanh khóc, nhưng không ai nghe thấy tiếng khóc của cô.
Từ đó, cô không còn khao khát có bạn bè nữa, cũng không dám tin tưởng vào việc mọi người sẽ đối xử tốt với mình. Họ sợ những người không nói được, nghĩ rằng họ là quái vật.
Không còn cần bạn bè, ở bên cạnh Trần Ngạo Sương, bị kiểm soát còn tốt hơn là bị lừa dối.
Khi cô nghĩ rằng Tống Tế Lễ là người khác biệt, cô lại bị một cú sốc lớn.
Lặp đi lặp lại câu nói của anh trong đầu, tay chân cô trở nên lạnh cóng, không khí lạnh mỏng manh tràn vào phổi, khiến cô đau nhói.
Trần Chanh cúi đầu, dựa sát vào ghế, chỉ muốn trốn tránh.
"Chanh Chanh?" Tống Tế Lễ nhận ra sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc.
Cảm thấy cô không thoải mái, Tống Tế Lễ đưa tay ra đỡ, nhưng bị cô gạt đi.
Trần Chanh hoàn toàn là phản xạ theo bản năng, vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Xin lỗi… tôi… tôi hơi say xe. Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Cử chỉ của cô rất lộn xộn, phản ánh cảm xúc hỗn độn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!